Tôi nghiệm thấy người chết vì ế ít hơn nhiều những người chết vì yêu nhầm, lấy nhầm
Còn tổn thương thì cả hai đều không cách nào tránh được
CC
Tôi nghiệm thấy người chết vì ế ít hơn nhiều những người chết vì yêu nhầm, lấy nhầm
Còn tổn thương thì cả hai đều không cách nào tránh được
CC
LẤY CHỒNG ĐI !
Yêu là một chuyện, cưới lại là chuyện khác, rạch ròi lắm đấy.
Con gái Việt Nam có một cái khổ, đó là quan niệm "con gái có thì", cái khổ ấy kể sơ qua thì thế này:
Nho nhỏ (14-18 tuổi), lúc mà người ta đang thích yêu thì lại bị cấm đoán. Cấm yêu! Bạn tin không, mối tình đầu tội nghiệp của tôi đã phải viết bản kiểm điểm vì thế ấy! Lạ thế không biết, có những người lớn tin là mình có quyền sai khiển con tim của kẻ khác! Thực ra tôi biết đó là điều không thể, nên kể từ đó tôi không còn tin vào người lớn nữa.
Lơn lớn một chút ( tầm 18-23), chưa có người yêu thì người ta sẽ đặt câu hỏi: con bé này làm sao mà đến tuổi này rồi vẫn chưa có ai yêu? Khi ấy, tôi đã thấy buồn cười. Chẳng nhẽ rung động không đáng giá gì so với mấy con số năm sống hay sao?!
Từ 24-27, gặp ai người ta cũng khuyên là: có người yêu rồi thì cưới đi chứ còn đợi gì, cưới để còn có em bé!! Vâng, hóa ra cưới chồng chỉ để sinh con ấy ạ!
Rồi tính từ tuổi của tôi (tuổi mụ là tôi 26 rồi cơ đấy), là được mọi người đặc biệt quan tâm. Họ nhiệt tình thăm hỏi và giúp đỡ tới mức tôi phải cố gắng lắm mới chia tay được với người yêu, (tại vì người ta khuyên tuổi này mà chia tay với người yêu thì đến bao giờ mới lấy được chồng?!...)
Chia tay rồi, có những lúc tôi muốn vớ ngay một anh nào đó để cưới cho xong, vì người ta cứ mối lái, bố trí gặp mặt, rồi lại hỏi thăm tiến triển của tình cảm đã ra sao..., và họ giục, họ nói đừng có kén chọn quá, ế đến nơi rồi đấy !
Tương lai tôi rồi khéo cũng như bà chị làm cùng phòng thôi. 29 tuổi (30 tuổi mụ nhé) vẫn chưa lấy chồng, nên chẳng dám đi đám cưới lẫn đám ma, không dám đi họp lớp, tránh những nơi đông người (có khi còn tránh cả đi chợ), sống mà cứ héo rũ ra... Tại sao ư, tại ngại người ta hỏi ấy... Thế chồng bạn làm gì? Có mấy cháu rồi?... Sao?! Vẫn chưa có ai à?! Sao thế?!... Rồi họ ái ngại nhìn và kiếm cớ lảng đi, hoặc họ sẽ hồ hởi giới thiệu cho một chàng nào đó (mà thường là, xin lỗi những tấm lòng hảo tâm, chả ra làm sao cả!)...
Ừ, người ta ai cũng có ý tốt thôi, chả trách được. Nhưng cái sự đặc biệt quan tâm ấy lại vừa làm ta chua chát, vừa gây áp lực, đôi khi lại hại cả đời ta. "Bây giờ," bà chị tâm sự, "có ai hỏi là chị lấy ngay, rồi ra sao thì ra, còn hơn nghe thiên hạ dị nghị!". Thế đấy, chỉ vì sự tốt bụng của người đời mà đánh bạc với hạnh phúc của mình ư?!
Nào có ai muốn đến khi 70 tuổi mà vẫn còn là con gái, hay lúc nằm trong quan tài rồi mà đám tang toàn vòng hoa trắng đâu! Tôi cũng mong gặp được một ai có thể thật sự chia sẻ cuộc sống với mình để rồi đi tới một kết cục nghiêm túc, như kết hôn chẳng hạn. Nhưng nhất định tôi không kết hôn chỉ vì để có một anh chồng và vài đứa con, chắc chắn phải là vì một tình yêu thực sự.
Quan niệm của tôi có lập dị không, khi tôi nói:
Tình yêu thì chẳng cần đến đám cưới, hôn nhân đơn thuần chỉ là tờ giấy thôi, sống được với nhau trọn đời mới là điều quan trọng !?!
CC
Hà Nội, 4/03/2005
CÓ NÊN LẤY NGƯỜI MÌNH KHÔNG YÊU ?
Lượn lờ một vòng, tôi chực nhận ra là cũng có khá nhiều bạn trẻ manh mún một chủ trương cực kỳ tiến bộ:
lấy chồng muộn, có lấy cũng phải chọn người tử tế, phải yêu thì mới cưới, nếu không thì ở vậy cho xong.
Tôi lâng lâng phấn khởi làm sao. Nhưng lúc trà chén hạt dưa ngẫm nghĩ, tôi lại hoang mang... Làm thế nào để biết người ra sao mới là một người tử tế nhỉ?
Thứ nữa, cứ cho là có tiêu chuẩn nào đó về một người tử tế, thì thực tế như anh gì ấy đã tuyên ngôn: Mấy người tử tế thì lấy vợ từ thủa 28 -30 rồi các em ơi. Càng lớn tuổi con gái càng khó kiếm chồng, quanh đi quẩn loại toàn mấy anh vừa già vừa "hâm", trai trẻ thì đâu bao em thích nổi các chị "giề". Đâu phải ai cũng may mắn như chị VietChoAnh, 29 tuổi mà vẫn kiếm được tấm chồng hết sức ngọt lành. Tôi những muốn hỏi chị: chị ơi, chị kiếm ở đâu đây, chỉ cho em với!
Vả lại, thôi thì cứ cho là vận đời mình đủ may mắn để gặp được người tử tế, ví dụ như tốt tính, hiền lành, biết chăm lo gia đình, công ăn việc làm ổn định, gia đình khá giả, hoặc sở hữu một lý lịch trong sáng..., ấy thế mà con bé nhất định không chịu rung động thì phải làm sao?!
Tóm lại... nên không cưới một người mình không yêu???
Tôi nghĩ, và nghĩ, rồi tôi cho là thế này:
Tình yêu... Tình yêu là một khái niệm trừu tượng. Người ta yêu vì con tim bảo thế, hoàn toàn cảm tính. Chưa từng nghe một tình yêu đích thực xuất phát từ lý trí bao giờ. Chẳng ai lý giải được vì sao tự dưng mình yêu. Cũng không ai giải thích được tại sao lại tự dưng hết yêu. Càng không ai bắt mình hay người khác yêu lẫn không yêu được.
Tình yêu không cần đến một đám cưới, bởi vì tình yêu xuất hiện trước cả gia đình và hôn nhân.
Hôn nhân... Hôn nhân là một khái niệm cụ thể. Kết hôn là quy ước của loài người nhằm giữ ổn định và cân bằng xã hội. Đồng thời, hôn nhân còn thể hiện và duy trì mấy loại quyền sở hữu. Hôn nhân xuất phát từ cái đầu, nôm na là thế dù cũng không hẳn đúng lắm. Chỉ biết là người ta hay phải suy nghĩ trước khi kết hôn, lấy với ai, như thế nào, gia cảnh ra sao, có ích lợi gì không.... Và chúng ta hoàn toàn có thể lý giải một cuộc hôn nhân. Xưa nay, người ta cứ thế kết hôn mà nào cần gì đến tình yêu.
Được một thời gian, không nhiểu nhầm lẫn nào khiến người ta cứ đem gộp hai khái niệm đó lại, và dẫn đến nhiều bối rối, sinh ra một số suy nghĩ thông thường mà mù mịt, như: yêu thì phải nghĩ tới đám cưới thì mới là một tình yêu chân thành và nghiêm túc; hoặc một hôn nhân phải xuất phát từ tình yêu mới bền vững. Thế là chúng ta lại nhầm lẫn khái niệm bền vững và hạnh phúc.
Thực tế cho thấy, những cuộc hôn nhân vì tình lại thường dễ tan vỡ hơn (mà người ta gọi là tình trạng vỡ mộng sau khi kết hôn). Trong khi đó, các cặp vợ chồng không yêu nhau lại thường sống cả đời với vẻ bề ngoài khá êm thấm.
Chắc vì tình yêu chân thật xuất phát từ trái tim, do đó hay thay đổi thất thường. Bạn không cần phải chuẩn bị để yêu ai. Mà muốn sẵn sàng yêu cũng không được. Khi mới yêu, bạn thấy mình sẽ chết mất nếu thiếu người ta, nhưng bỗng một ngày bạn nhận ra mình sẽ không thể sống nổi nếu còn tiếp tục với người ấy. Tình yêu, ôi là đỏng đảnh thế ấy! Bạn có thể yêu say đắm và chân thành, nhưng nhanh chóng kết thúc tình cảm mãnh liệt trong 1 giờ, 1 tuần, 1 tháng, 1 năm, 10 năm, ... bao giờ thì khó ai đoán biết được.
Hôn nhân lại mang ngay trong nó tính bền vững. Bạn cần chuẩn bị thật kỹ càng trước khi lấy ai. Khi đã ký vào tờ giấy kết hôn rồi, có nghĩa là bạn đã hứa, đã cam kết, với sự làm chứng của pháp luật. Kể từ đó, bạn phải có trách nhiệm và nghĩa vụ với ước lệ đó, trong một thời gian dài, có thể là cả đời.
Như vậy, làm sao lại có thể quyết định một việc mang tính nghiêm túc và lâu dài (hôn nhân) hoàn toàn chỉ dựa trên những cảm tính thiếu bền vững nhất của tình cảm (tình yêu) ?
Rồi tôi lại tự nhận thấy quan điểm trước đây của mình có gì đó không ổn. Có gì đó sai sai khi đặt hôn nhân làm cái đích của tình yêu, và đặt tình yêu làm cơ sở của hôn nhân.
Dám khẳng định rằng bạn có thể yêu một người cả đời mà không cần kết hôn, cũng như bạn có thể sống cả đời với một người mà bạn chẳng hề yêu. Tuy nhiên, điều đó có làm bạn hạnh phúc hay không thì còn tùy thuộc vào quan niệm hạnh phúc của mỗi người. Tôi bỗng thấy cần nhắc mình lại là rất nên cẩn trọng để không nhầm lẫn bền lâu với hạnh phúc.
Dù vậy, tôi vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi " nên không kết hôn với người mà mình không yêu ???? ". Quẩn quanh một hồi, tôi đành tự đặt ra và tự trả lời các câu hỏi khác, kiểu như:
- Vì sao mình phải kết hôn?
- Thế nào là hôn nhân?
- Mình muốn một cuộc hôn nhân thế nào?
- Điều gì sẽ khiến mình hạnh phúc?
...
Theo tôi, nếu cảm thấy lăn tăn, không biết rõ ràng là có hay không nên kết hôn với một ai đó, thì có nghĩa là không chắc chắn về cái gì đó rồi, mà chúng ta thì không nên làm việc gì mà chúng ta không tự tin tưởng. Sự bối rối này không phải vì chúng ta yêu hay không yêu người đó, mà là vì chúng ta chưa thật sự hiểu thế nào là một cuộc hôn nhân, cũng như chưa sẵn sàng cho thỏa thuận đó mà thôi.
Cuối cùng, tôi tạm đưa ra một kết luận cho bản thân là:
Chẳng nên nghĩ nhiều về việc kết hôn với người mình yêu hay không yêu. Tình yêu chỉ là một phần của hôn nhân, không phải là tất cả. Hãy quyết định làm việc đó khi ta thật sự đã sẵn sàng!
CC
Hà Nội, 01/08/2005
HÔN NHÂN KHÔNG KHÁC MẤY MỘT CÁI NHÀ VỆ SINH
Tôi đồng ý với bạn rằng hôn nhân hơi giống nhà vệ sinh.
Kẻ có nhu cầu thì muốn chạy vào thật nhanh.
Ở trong ấy sung sướng cũng có đấy, nhưng chóng qua. Không ai muốn ở lâu trong đó cả, sớm muộn cũng phải nhào ra.
Nhào ra rồi, lâu xa lại nảy sinh nhu cầu trở vào lại.
Có điều, tùy từng loại nhà vệ sinh mà bạn muốn vào, hay cố nhịn để vào được nhà khác.
Cũng có khi bạn có nhu cầu, nhưng tìm mãi chẳng có cái nhà vệ sinh nào cả.
Lại có trường hợp bạn tìm được, nhưng điều kiện khách quan không cho phép bạn vào. Ví dụ như đến nhà vệ sinh công cộng mà không có tiền.
Đấy là tôi nói đến trường hợp bạn có nhu cầu. Còn nếu bạn không có nhu cầu, tự dưng người ta cứ bắt bạn vào nhà vệ sinh, bạn sẽ cảm thấy sao?! Cảm giác của người bị giục lấy chồng đi, như tôi đây, là thế.
Nói thật, con gái ai chẳng ai ước có một gia đình, một chồng hai con, để được tiếng là yên ấm. Nhưng cái duyên cái số không may, trước đến giờ tôi gặp toàn mấy nhà vệ sinh không đạt tiêu chuẩn.
Thành thực mà nói, tôi đây cũng có nhu cầu, nhưng chưa cấp thiết, nhịn vẫn được, cố để đợi cái nhà vệ sinh sạch sẽ, đẹp đẽ, thơm tho, khô ráo, đạt tiêu chuẩn của khách sạn 3 - 4 sao trở lên. Chỉ là, tôi có một vấn đề chủ quan phát sinh, đó là nỗi hoang mang về điều kiện vốn có của mình. Biết đâu chính tôi lại chưa đủ sang trọng để đụng vào cái nhà vệ sinh của một khách sạn sịn sò như vậy...
Dầu biết mọi sự so sánh đều khập khiễng, nhưng sao tôi lại bỗng dưng thích quá ví von về cái nhà vệ sinh này.
CC
Hà Nội, 12.01.2006
Comments
Hoa mùa hạ:
Tớ bảo nhé, lấy chồng về rồi nhìn thấy tất rồi quần quăng mỗi chỗ một nơi, đi đâu một tị là phải tất tưởi chạy về, rồi tối ngày lo nấu nướng cho chồng, rồi có lúc lại cáu nhau, rồi có lúc lại dỗi nhau, trời ơi, có được cái nước gì đâu. Thế mà mọi người ai cũng phải lấy chồng nhỉ? Cái nợ đấy! Cái nợ đáng yêu của cuộc đời...
Ai đó bảo chồng là cái toilet thế? Ừ, tớ hoàn toàn đồng ý đấy. Thì cái toilet cũng là một phần hạnh phúc trong căn nhà mà. Nói thật là tớ thích cái toilet nhất trong nhà tớ, buồn gì là tớ chạy vào đó , trong toilet lại còn có cả gương để tớ soi vào đó xem tớ là ai.
Nhưng mà cái toilet là do hai vợ chồng xây nên chứ có phải là tự nó sẵn có thế đâu nhỉ? Với lại hình như chưa có ai đi than phiền với cả bạn bè: "Ôi, cái toilet nhà tớ mùi quá" Kêu thế thì có mà cả làng cười cho à. Hình như người nào cũng im lặng lụi cụi đi lau chùi cái bồn cầu ấy bằng Vim hay Sunlight để cho nó sạch hơn thơm hơn thôi hay sao ấy.
Các cậu muốn xây cái toilet như thế nào là có ngay cái toilet như thế mà, tất nhiên là trong điều kiện thiên nhiên cho phép
Ôi tớ buồn quá, tớ muốn cái toilet quá!
Trunghugs:
Cái này thì chị nói có phần chính xác , tuy nhiên nếu "không chịu được" thì có đến 99% người ta vẫn phải vào , 1% còn lại là những người "mặt dầy" dũng cảm - phải nói như vậy vì họ dám "lộ thiên" mà không sợ búa rìu của dư luận - là điều đáng sợ nhất ở xã hội phương Đông
Em mới đọc được mấy trang đầu nên chưa biết chị đã tìm được cái WC chất lượng 3 sao trở lên của mình chưa , hi vọng là chị đã tìm thấy rồi và sẽ cảm thấy thoải mái , hạnh phúc khi ở bên trong đó !
HỌC HÀNH ÍT THÔI, ĐÀN ÔNG NÓ SỢ
Bao giờ thì cô định cho chúng tôi ăn cỗ đấy?...
Này cô, cô có biết năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi không? Kể từ Tết là cô đứng tuổi rồi đấy. Năm nay cô nhất định phải lấy chồng nhé!!!
Mà cô ạ, cô học hành ít thôi, nhìn cái đống bằng của cô bọn con trai nó phát sợ, chẳng đứa nào nó dám lấy cô đâu.
Cô không sớm mà lấy chồng để còn đẻ đứa con cho mẹ cô bế chứ, lại cứ lang thang trên mây trên gió mãi như thế à?...
...
Các bài thuyết trình năm mới thường có nội dung như vậy, hay gần như vậy, tức là tập trung vào một chủ để duy nhất: NGUY CƠ Ế...
Và mỗi người sau câu chúc mừng năm mới, sẽ củng cố thêm một cú híc, tử tế chọc kim vào cái dằm vẫn còn nằm nguyên trong tim:
"Chúc năm nay phát thiệp hồng!"
"Chúc năm sau lấy chồng!"
Dẫu biết rằng người ta có ý tốt, người ta quan tâm - lý trí nhận định rõ thế, nên tôi vẫn cười chớt nhả và đon đả cảm ơn. Nhưng thực ra là tim tôi cứ nhói lên, gáy tôi nóng rần, và bụng dạ tôi thì gào lên :
"Người sao mà ác ngôn thế!"
"Làm ơn để yên cho tôi sống cuộc sống của tôi!"
Thế mới thông cảm cho bà chị mới sinh năm Xx mà giờ này vẫn chưa có chồng.
Đến mùng 5 mới dám ra khỏi nhà đi thăm viếng vài người quen (rất thân cũng rất thiện).
Tự dưng, đời vẫn bình yên, mà có những người, hễ đến Tết là không muốn buồn cũng buồn, chẳng muốn trốn cũng phải trốn.
Thực lòng tôi không biết phải an ủi ra sao. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi cô mỗi cảnh, nhưng tịu chung ra là đều bị áp lực bởi hai chữ GIA ĐÌNH.
Ai mà chẳng muốn có chồng rồi có con, ai mà chẳng muốn yên bề gia thất. Nhưng có phải xong đám cưới là xong đời đâu. Phận duyên chưa tới được với nhau, chứ có phải tại kén chọn ỉ ôi gì đâu. Thế chưa gặp người thì nhất định không được học cao à? Mà gặp người rồi thì có được học cao nữa hay không? Đàn bà, không học vấn đàn ông khinh, có bằng cấp đàn ông sợ, ngược xuôi thế nào cũng một nỗi lo lắng đó thôi. Tức là người ta lo dùm hộ cho mấy cô SẮP Ế.
Chung quy, nói chuyện người ta để xả ra những bức xúc trong lòng mình thôi. Chuyện mà hễ Tết nào cũng gây ra trong tâm nhiều bão tố.
CC
Hà Nội, 02.02.2006
Comments
Duy kiet:
Hì hì .... gặp được cô nào như bạn (CC), chắc 99% tôi lấy làm vợ ngay...
Vậy có bạn dám can đảm lấy người yêu bạn hết lòng, nhưng nhỏ tuổi hơn bạn ko?
#Saiki (Loa kèn đen) :
Ôi, cái em quan tâm nhất bây giờ vẫn là đám cưới của chị CC yêu quý!
°°°°°°°°°°°°
CHỚ BỎ QUÊN LỢI ÍCH KINH TẾ
Ngày 07.02.2006, tôi nhận được bài viết của #dobinhminh. Nội dung chi tiết như thế này:
Đọc được cái này của người bạn gửi cho, tôi up lên để cả nhà tham khảo, cân nhắc xem có nên lập gia đình ko nhé ?
Thống kê 1 đám cưới:
- Khách mời: 600 người
- Nhà hàng: hạng trung ... tức là trừ những chỗ fo sờ ta ( 4 sao ) trở lên ví dụ như là Horison,Daewoo,Melia...
- Thiếp hồng: 10,000 VNĐ x 600 = 6,000,000 VNĐ (đây là loại đo đỏ hấp dẫn và mời mọc mở ra để đọc tên hai nạn nhân kế tiếp)
- Phí hành chính cho việc đăng ký kết hôn: 150,000 VNĐ (có phường còn hơn, fí lao động = 60 cò)
- Chăn màn giường chiếu: 10,000,000 VNĐ (loại vớ vỉn thôi không có ở Nhà Xinh đâu nhớ)
- Thuê áo cưới cô dâu: 1,000,000 VNĐ x 3 lần = 3,000,000 VNĐ
- Thuê áo vét cho chú rể: 500,000 VNĐ (nhìn thì thấy đàn ông rẻ quá nhỉ ... )
- Thuê xe ô tô (CAMRY trắng đời 2000, có 2 con búp bê Liên Xô cười mỉm gắn đằng trước): 800,000 VNĐ (1 cu vừa cưới cho biết )
- Xe cho quan viên hai họ: 500,000 VNĐ x 2 = 1,000,000 VNĐ
- Linh tinh phí (ăn uống vớ vẩn khi qua nhà gái): 2,000,000 VNĐ
- Vài thứ nữ trang cho cô dâu (nhẫn cưới, vòng, lắc...): 10,000,000 VNĐ (tổng thiệt hại có khi còn hơn thế cũng nên)
- Đầu tư cho khách ăn ở nhà hàng hay khách sạn: 600,000 VNĐ x 50 = 30,000,000 VNĐ
- Bia và nước ngọt (trung bình hai chai Tiger cho 1 người): 16,000 VNĐ x 600 (khách) = 9,600,000 VNĐ ( nhà bia duy nhất tài trợ cho zải bóng đá ngoại hạng Anh và đá bóng 2 cầu thủ trên SVĐ 1mét2 x 2 mét ... bây giờ còn có sân hìng vuông 2mét x 2 mét đời mới tuỳ theo điều kiện mua sắm SVĐ của 2 cầu thủ)
- Trăng mật ở Việt Nam ( Đà Lạt, Nha Trang, Sapa ... gì đó) : 7 ngày x 1,000,000 VNĐ = 7,000,000 VNĐ (đấy là tàm tạm chưa kể vợ mới gợi ý thêm cái zì hay ho và nhất là không được đi ra ngoài hình chữ S)
Tổng chi: 80,050,000 VNĐ
Thu:
Tỷ lệ khách đi ăn: 90%, nộp tiền trung bình 150,000 người (kể cả trẻ con, mà trẻ con cũng hơi bị nhiều đấy)
600 khách x 90% x150,000 = 81,000,000 VNĐ
Lãi: 950,000 VNĐ
Kết luận: Cưới xin chỉ béo chủ nhà hàng, vì cái bàn ăn trị giá 600,000 VNĐ chỉ có 1 tô soup, 1 con gà quay hay vịt quay, dăm cọng rau, đĩa cơm chiên với cái lẩu thập cẩm, giá vốn tối đa là 200,000 VNĐ. Trừ cả công phục vụ và tiền bia rượu, chủ nhà hàng bỏ túi:
400,000 VNĐ x 50 (bàn) = 20,000,000 VNĐ
Tóm lại, đám cưới là 1 business có lãi suất rất cao, nhưng chỉ cho chủ nhà hàng. Những thứ cô dâu chú rể kiếm được là vài
trăm ngàn tiền lãi, nữ trang, vài cái chăn màn và chuyến đi trăng mật, tổng cộng khoảng 28,000,000 VNĐ. Đó là món tiền lặt vặt và không đủ bù cho việc phải đem tiền đi trả nợ miệng : 2 x 200,000 VNĐ x 600 x 90% = 216,000,000 VNĐ trong cả cuộc đời khốn khổ còn lại của mình!
Đúng là một trò man rợ và ngu ngốc !
Anh chị em tham khảo và chuẩn bị xiền đi là vừa...
Chuyện sau khi cưới thì chắc là còn phải chờ lâu lâu..
dobinhminh
---------------
Tôi đọc xong, hoa mày chóng mặt. Các con số là điều tôi kinh sợ nhất trần đời. Mà bài toán kinh tế này đối với tôi không những kinh (khủng) mà còn quá mức (tinh) tế đến nỗi tôi không thể đọc lại. Phải tới tận hai tuần sau, tức là ngày 20.02.2006, cơn choáng váng mới suy giảm, đủ để viết trả lời người bạn mạng. Nội dung như thế này:
Bravo! Em xin vô tê bác 5 sờ ta *!
Tính vậy, tóm gọn lại là nếu không đủ 600 khách lỗ chắc, nhưng đổi lại được một gã chồng, phải không ạ?
Mà nhìn chung tính ngược xuôi kiểu gì thì cũng vẫn là chuẩn bị tinh thần chịu lỗ để chống lầy. Vì chống ế nên kiểu gì cũng vẫn cần hù nhau đâm đầu vào rọ, trừ khi vẫn chưa có tin vui gì để mà buồn, đúng vậy không?
Nói thật là em chực thấy lần này mình may mắn quá vì đã không phải là con trai. Và rồi, tự nhiên em bỗng cảm giác được rõ ràng tính chân lý của câu tuyên ngôn: không có gì quý hơn độc lập tự do. Cảm ơn bác!
CC
Hà Nội, 20/02/2006
Comments
Yến điệu:
Mà nếu không lấy chồng thì 600 suất ăn không phải mất, cũng không phải được một gã chồng mà lại mất đến 216M.
Khổ quá nhỉ,
2 x 200,000 VNĐ x 600 x 90% = 216,000,000 VNĐ
trong cả cuộc đời khốn khổ còn lại của mình!
°°°°°°°°°°°°°°
http://ttvnol.com/threads/lay-chong-di.220238/page-9
MUÔN NĂM TINH THẦN MÙNG 8/3
Sài Gòn, mùng 8 tháng 3 năm 2006,
Hôm qua, mới nửa ngày lạc lõng trên đất Sài Gòn thôi mà đã khiến lòng dạ diết nhớ cái rét Hà Nội.
Buổi sáng, nhận được tin cô bạn thân, gọi điện báo: "Thứ bảy đón dâu (tao nhé)"
Ngỡ ngàng, thế ăn hỏi lúc nào? Hóa ra tuần trước đã xong xuôi hai họ đó rồi.
Tự dưng, tôi thấy lòng mang mác, buồn buồn.
Một là nỗi buồn vắng mặt. Cứ như mình không trọn vẹn việc làm bạn. Tự trách mình vô tâm, bạn thân lấy chồng mà cũng không hay biết.
Hai là nỗi buồn (vì vẫn) dở dang.
Thế là, bật khóc một hồi. Khóc chán xong rồi thì tự an ủi với hoàn cảnh mình thì cái từ "dang dở" là rất sai. Thực lòng tôi thấy mình vẫn còn trẻ chán, sớm muộn gì cũng đến lượt vào nhà vệ sinh thôi, vội vã gì.
Chỉ là, người ta hôm nay được chúc mừng, tặng hoa, tặng quà, các cặp đôi cứ lượt là nườm nượp. Ngẫm thấy mình lủi thủi ở nơi xa, nắng lại cứ rót vào giữa đầu, đói mà lại chẳng biết đâu là một quán ăn tử tế, sạch sẽ, ngon lành (và có nhà vệ sinh đạt tiêu chuẩn). Nói tóm lại là tôi cô đơn. Nên tự dưng lại hỏi sao mình tha thân đến đây, để lại bơ vơ mà nghẹn ngào. Rồi lại cứ phải tự động viên:
Muôn năm tinh thần mùng 8 tháng 3 !!! Nhé!
CC
Comments
Duy Kiệt :
Thôi đừng buồn CC à... Tôi muốn tặng hoa mà có ai để tặng đâu...
Gửi CC bài này của báo Tiếp Thị & Gia Đình nhé:
"Chọn chồng cho đáng tấm chồng.
Việc chọn chồng quyết định tương lai hạnh phúc của bạn và con cái. Đâu là mẫu đàn ông được xem là "lựa chọn hàng đầu".
Từ khi mới yêu, Mai quan niệm: "Nếu người vợ là phông nền, làm nổi bật đức lang quân, thì người chồng cũng chỉ là vật trang sức cho vợ, với suy nghĩ đó, cô quyết định chọn một anh chồng đáng mặt anh tài".
Gia đình Mai là chủ một rừng cao su lớn ở Long Thành. Đức lang quân lý tưởng theo cô phải đáp ứng đủ ba tiêu chuẩn: Đẹp trai, có chức có quyền và sống có phong cách.
Không ai đạt yêu cầu ngoài Văn, con trai một quan chức của tỉnh. Đi du học về nên trông anh đúng là "đàn ông đích thực". Anh còn được cha mua cho một "cái ghế" khá oách.
Đám cưới của họ được tổ chức sau ba tháng đi lại. "Trai quyền, gái tiền", còn gì bằng!
Thế nhưng niềm hạnh phúc của Mai nhanh chóng "bong tróc" theo từng lớp sơn trên người Văn. Ngoài vẻ hào nhoáng bên ngoài anh chỉ là "thùng rỗng kêu to". Du học ở Mỹ ư? Chỉ thấy qua miệng của anh. Danh chức? Sáng anh cắp cặp đến cơ quan, uống cafe. Chiều anh lang thang ở mấy quán "dành riêng cho quý ông".
Ngày Mai sinh con đầu lòng, cô bị băng huyết suýt chết. Văn còn bận tiếp đoàn khách, giúp họ ngoại giao với mấy cô hoa khôi, người mẫu.
Mai buồn gọi điện bảo: "Em ở trong này buồn, nhớ anh...". Văn chép miệng: "Biết nhưng vào bệnh viện phụ sản xui lắm". Cô ôm con khóc một mình.
Chịu hết nổi, Mai viết đơn ly hôn, cay đắng nghĩ đến những tiêu chuẩn chọn chồng thời con gái.
Ngày xưa có câu: "Thân gái 12 bến nước, biết bến nào đục, bến nào trong". Người phụ nữ có phần thụ động trong lương duyên.
Vì thế, các cô gái thường tưởng tượng ra một mẫu hình lý tưởng cho mình. Sau đó, tất cả phó mặc cho vận may rủi.
5 mẫu người dưới đây chiếm "thị phần" nhiều nhất trong việc chọn chồng của các nàng.
Chồng đẹp trai: Một số cô gái đặc biệt có xu hướng thích chồng có ngoại hình. Họ lý luận: "Chồng đẹp ra đường cũng nở mày nở mặt".
Nhưng khi nói về chuyện thủy chung của chàng, họ lảng tránh câu trả lời. Một số ít thở dài: "Có chồng đẹp thích thật nhưng chẳng tin".
Chồng giàu có: Nếu chẳng ai đó nói mình không thích rủng rỉnh tiền là nói xạo! Một ông chồng giàu có thể giúp vợ ăn ngon, mặc đẹp, sống thảnh thơi, không lo cơm áo gạo tiền.
Tuy nhiên, anh ta cũng có thể nuôi thêm dăm "con mèo" khác. Chồng giàu, không lo về tài chính gia đình, nhưng lại phải lo chuyện hạnh phúc.
Chồng tài giỏi: "Gái mê tài" là slogan có từ nghìn xưa. Chàng giỏi, xây dựng công danh, thiếp nở mặt. Chàng tài, thiếp nể trọng. Đây cũng là một trong những nguyên tố làm nên "chất keo" hạnh phúc gia đình.
Nhưng đi kèm với với người chồng giỏi cũng phải là người vợ có kiến thức. Nếu không "ông nói gà, bà nói vịt", hạnh phúc sẽ khó được trọn vẹn.
Chồng khỏe mạnh: Một chị vừa tái giá tâm sự: "Lấy chồng nên lấy người khỏe, khỏi làm khổ vợ con và có thể lo cho mình khi đau ốm". Chồng khỏe không chỉ xốc vác việc gia đình mà còn rất ấn tượng ở chốn phòng the.
Chồng có đức: Tất cả những yếu tố chọn chồng trên nếu không được xây trên nền "cái đức", liệu có bền vững? Người chồng có đức rất nghiêm túc, biết kiềm lòng trước những cám dỗ. Anh ấy coi trọng gia đinh và dù có lạc lõng vẫn luôn tìm lối hẹn về nhà vẹn toàn. "
Mailanthao:
"Này Kiệt, lần sau bài dài dòng quá không post nhá...đọc thía này mệt quá...
Muốn an ủi CC thì về VN đi, đứng tận bên ÂĐ nói vọng về thía chẳng ăn thua tẹo nào....nhỉ..."
Kidfun:
"Nhìn cái tên topic chẳng hiểu sao tớ lại nhớ câu " gái ế tìm chồng" "
Hội ngộ:
"Sao lại thế hả bạn?
Đây là chúng ta đang cổ vũ cho những cô gái sợ lấy chồng đấy chứ "chứ có phải là những cô gái không lấy được chồng đâu".
Bạn cứ tuyên truyền thế thì ế topic của người ta rồi còn gì."
°°°°
LẤY CHỒNG SỚM LÀM GÌ
Tôi có 3 đứa bạn gái thân thân.
Một đứa lấy chồng sơm sớm, con giờ đã hơn hai tuổi.
Một đứa vừa hay hay lấy chồng tuần trước mất rồi.
Một đứa hoang hoảng nhăm nhe sắp lên xe hoa, đi xem tử vi người ta dọa năm nay lấy chồng hụt.
Còn tôi, phận tôi rồi sẽ ra cái sao sao?
Mà thôi, chồng con làm gì cho sớm (2x tuổi ta vẫn còn sớm chán, mà tôi lại còn sinh cuối năm, tính ra tuổi tây thì mới có già 2x - 1 thôi ấy).
Cố lên các bạn mình ơi, lấy hay không, đời mình mình sống, xá gì thiên hạ!
CC
Sài Gòn, 14/03/2006,
Comments
Yendieu:
Có ai đọc Lê Thị Liên Hoan bao giờ chưa? Cô ấy viết:
"LẤY CHỒNG MUỘN LÀ NIỀM VUI SƯỚNG TUYỆT VỜI
Các cô gái bây giờ có quá nhiều cái sướng.
Có vô số mỹ phẩm để lựa chọn, có la liệt thời trang để suy nghĩ, có ngổn ngang quà vặt để... ăn quà. Nhưng trên hết, theo tôi, có nhiều thời gian để... chọn chồng.
Càng ở các nước văn minh, nhất là ở thành thị, phụ nữ càng lấy chồng muộn hơn. Tại Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, tỷ lệ lấy chồng khi đã ngoài ba mươi ngày càng tăng, tăng tới mức... không lấy cũng chả sao.
Tôi không nghi ngờ gì chuyện lập gia đình là chuyện quan trọng, nhưng thú thực, tôi bắt đầu nghi ngờ khi coi việc này quan trọng nhất, ít ra lúc người ta... mới được ba mươi!
Chắc chắn sẽ có một trận bão phản đối ý kiến này, và các nhà phản đối sẽ đưa ra những "bằng chứng" không thể chối cãi về sinh học, phong tục học, tự nhiên học... nói chung là phức tạp học! Tôi thì chỉ có một chỗ bám víu thảm thương thôi: niềm vui học!
Niềm vui quan trọng lắm. Nó đôi khi là cái cớ duy nhất để ta chịu đựng nhiều thứ nhọc nhằn trên cõi đời này. Muốn có niềm vui, mỗi người mỗi cách. Nguyễn Du thì viết Truyện Kiều "để mua vui vài trống canh", Nguyễn Bính thì làm thơ, Nguyễn Ngọc Tư viết "Cánh đồng bất tận", Nguyễn Thị Thu Huệ viết kịch bản phim, còn Phạm Thị Kim Huệ đánh bóng chuyền trong khi Nguyễn Thị Huyền đi thi hoa hậu. Tất cả những niềm vui đó đều làm cho cuộc sống của chúng ta đây... vui hơn, nghĩa là phong phú hơn, đa dạng hơn, nhiều ý nghĩa hơn và có bảo rằng cao quý hơn cũng chẳng sai.
Mà muốn làm được những thứ ấy, các cô gái đầy tài năng đó cần nhiều thứ, nhưng có một thứ cực kỳ quyết định: thời gian!
Vĩ nhân hay kẻ tầm thường, cô thôn nữ ngây thơ hay bà tiến sĩ sắc sảo, thời gian đều sẽ như nhau. Nghĩa là với kẻ nào, một phút cũng chỉ gồm sáu mươi giây, và một giờ cũng chỉ gồm sáu mươi phút. Tóm lại, khi người ta làm cái này, người ta sẽ không còn thời gian để làm cái kia (tất nhiên, có nhiều thiên tài làm nhiều chuyện một lúc, nhưng số đấy ít lắm nên tôi chẳng dám bàn).
Nhìn chung, trí tuệ các nàng và các chàng đều bùng phát trong khoảng từ 20 đến 30 tuổi. Kèm theo trí tuệ là những giác quan, những nhân sinh quan và thế giới quan (rất tiếc cho ai ở tuổi này đã mơ tới... cửa quan). Dành những khả năng vô giá ấy cho việc khám phá văn hóa, nghệ thuật, khoa học thì tôi thấy có lợi hơn dành cho... gia đình.
Viết đến đây, tôi xin dừng lại để chờ cho những tiếng la ó dịu xuống rồi mới dám viết tiếp. Tôi biết nhiều người trong các bạn coi gia đình là cao quý nhất. Xin các bạn cứ giữ lấy quan niệm đó với sự ngưỡng mộ chân thành. Nhưng cũng phải thành thật với nhau, tôi ngưỡng mộ nhưng tôi không bắt chước!
Bởi gia đình, theo tôi nghĩ, muốn bền vững cần xây dựng trên một cái nền vững chắc về vật chất, về tư duy và nhận thức. Mà những thứ ấy, dưới 30 tuổi bây giờ, rất khó, rất khó có được.
Càng những vùng lạc hậu và càng về xa xưa, trai gái càng kết hôn sớm. Bởi hôn nhân có nhiều lý do, nhưng lý do bản năng là đơn giản nhất để làm chuyện này. Người ta có thể lấy chồng vì yêu, và cũng có thể lấy vì không lấy sẽ chả biết làm gì. Đấy không phải là hồn nhiên, hay tôi được quyền nói thẳng ra, tôi sẽ bảo đó là thứ hồn nhiên man rợ.
Còn tính mất ổn định có thể hiểu là thiếu tự lập. Rất ít các thanh niên hiện nay, dưới ba mươi tuổi, đã có một việc làm đủ nuôi sống vợ con, có nhà cửa, ngựa xe đàng hoàng. Phần đông họ đều sống chung với bố mẹ, vẫn còn dựa dẫm về tinh thần hay vật chất rất nhiều vào thế hệ trước theo kiểu "nhà mặt phố, bố làm to".
Ai có thể không hiểu điều này, chứ các cô gái lại cảm nhận rất rõ nếu có chút tư duy. Họ nhìn thấy ở các chàng trai vẻ hào hoa, vẻ lịch lãm có thừa nhưng vẻ vững chãi còn rất thiếu, kết quả là họ lưỡng lự.
Nhưng đấy mới chỉ là một vế. Người con gái hôm nay, ngoài quan tâm tới đàn ông, còn dành một thời gian rất lớn (và càng ngày càng lớn) để quan tâm tới... bản thân mình.
Điều đó thì có gì sai, hỡi các nhà mô phạm? Các cô càng ngày càng nhận ra một chân lý hiển nhiên là bản thân họ cũng có những khát vọng mà họ cần tôn trọng (chứ không đợi đàn ông tôn trọng). Đó là học vấn, là du lịch, là các cuộc tiếp xúc và các cuộc... chơi.
Con gái cần đi, thậm chí đi nhiều (nếu bạn không tin, bạn cứ đến các sân bay, sẽ thấy tràn ngập con gái Nhật) con gái cũng cần ăn tiệm, cần xem hòa nhạc, xem ba lê, cần tự lái xe hơi và cuối cùng... tự chọn.
Chọn cái gì? Phấn son ư? Quần áo ư? Nước hoa ư? Đã có quảng cáo chọn giùm rồi. Chọn đây là chọn chồng đấy ạ.
Bây giờ mà còn nói "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" thì chả "đứa" nào tin. Các thiếu nữ càng ngày càng hiểu quyền chọn lựa đấng phu quân là quyền cao quý nhất, thiết thân nhất, thậm chí khi có quyền này là cơ bản giải quyết xong quyền bình đẳng.
Mà muốn chọn cần gì? Cần bản thân mình có "giá" thậm chí "giá" cao, điều này, các nữ trí thức ngày càng làm được. Sau đó, cần... nhiều.
Nói đơn giản, nếu mười anh ta chọn một anh là tốt, nhưng năm mươi anh chọn một anh là tốt hơn, một trăm anh chọn một anh là tốt lắm, còn ngàn anh mới chọn một anh thì tốt tuyệt.
Tất nhiên, loài người đã trải qua chế độ nô lệ lâu rồi (ít ra là trong thành thị). Không phải một nghìn anh đứng cho các thiếu nữ nhà ta xem mắt, xem răng và xem... vài thứ khác. Sự lựa chọn của những cô gái đáng yêu bây giờ phong phú hơn, nghiêm khắc hơn nhưng dễ chịu hơn (đến mức không được chọn cũng... khoái) nó không diễn ra ở... chợ như trong phim "Cội rễ" mà ở hiệu sách, quán cà phê, giảng đường, văn phòng công ty hay... sân bóng đá (nếu bạn may mắn là cầu thủ ngôi sao).
Để tìm được người đàn ông lý tưởng, các cô gái lý tưởng phải tiếp xúc trong mọi góc cạnh, mọi lĩnh vực ngày càng đa dạng. Tất cả đều đòi hỏi sức lực, trí tuệ và... ngày tháng.
Hôn nhân càng bền vững khi thời gian tiếp xúc càng kỹ. Kỹ tới mức tại Bắc Kinh, Tokyo hay Singapore, thời gian tiếp xúc có thể là... vô tận!
Khối cô không chịu lấy người đàn ông mà mình đã chung sống rất lâu. Tôi không dám "tân thời" đến thế, nhưng cũng không dám bảo các cô gái ấy điên!
Đã có một thời, nhu cầu dở nhất, nhưng phổ biến nhất của hôn nhân là nhu cầu dựa dẫm. Người vợ lấy chồng vì hy vọng "tấm chồng" cũng như "tấm ván", có thể dùng để chống đỡ, để che chắn. Nhưng đã đến lúc phụ nữ không cần ván nữa mà cần tới... pha lê.
Lấy chồng muộn chả phải mốt, chả phải quy định như hạn chế xe gắn máy, cũng chả phải dịch bệnh như cúm gà. Nó là một xu thế, than ôi, không gì cưỡng lại được (và chả hiểu tại sao phải cưỡng!). Nó làm cho các thiếu nữ trước khi "lấy ai" đó được "lấy mình" một cách trọn vẹn.
Lấy chồng muộn muôn năm! "
TỐT ĐẸP, KHÔNG PHÙ THỦY : KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG
20.03.2006, Yendieu gửi:
"LỜI THAN CỦA PHỤ NỮ
Những người đàn ông tốt lại thường xấu xí,
Còn những người đàn ông đẹp trai thì lại thường không tốt.
Những người đàn ông vừa đẹp trai vừa tốt lại thường là kẻ đồng tính.
Còn những người đàn ông vừa đẹp trai, vừa tốt, lại không phải là kẻ đồng tính, thì thường đã cưới vợ mất rồi.
Những người đàn ông không đẹp trai lắm, nhưng là người tốt thì lại thường không có tiền.
Nhưng những người đàn ông không đẹp trai lắm, nhưng là người tốt và có tiền thì lại thường nghĩ rằng phụ nữ theo đuổi họ chỉ vì tiền bạc.
Những người đàn ông đẹp trai, không có tiền bạc chỉ theo đuổi phụ nữ chỉ là để "đào mỏ".
Những người đàn ông đẹp trai, mà không tốt lắm, không phải là người đồng tính, thì lại không nghĩ rằng phụ nữ là người đẹp.
Những người đàn ông nghĩ rằng chúng ta đẹp, lại không là người đồng tính, cũng có thể hơi tốt và có tiền, lại thường là những kẻ nhát gan, sợ phụ nữ.
Những người đàn ông hơi đẹp trai, hơi tốt và có một số tiền nào đó và cảm ơn Chúa họ không đồng tính, thì thường rất nhút nhát và không bao giờ đi bước đầu tiên.
Nhưng những người đàn ông mạnh bạo đi bước đầu tiên, thì khi phụ nữ khởi động họ lại hết hứng...
Ôi, thời nay chọn lựa đàn ông cho hợp sao mà phức tạp..."
Rồi Yendieu gửi tiếp :
"PHỤ NỮ THẬT SỰ MUỐN GÌ ???
Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, có một ngôi làng của bộ tộc Adam sống trong một thung lũng. Tất cả mọi người trong bộ tộc đều lấy tên của bộ tộc để đặt trước tên của mình như một sự tôn vinh, Adam1, Adam2, và cứ thế tăng dần lên ..
Một ngày nọ, tù trưởng của làng, Adam1, bỗng nẩy ra ý định mình sẽ làm một chuyến phiêu lưu. Anh ta đem theo tất cả những thứ cần thiết, trao quyền tù trưởng cho người bạn thân nhất của mình là Adam2 rồi lên đường.
Chuyến phiêu lưu nào cũng đến lúc kết thúc, và Adam1 giờ đây đang trên con đường trở về ngôi làng yêu quí của mình.
Gần về đến làng, Adam1 chỉ còn phải đi qua một con đường nhỏ xuyên qua núi.
Bỗng nhiên, một con quái vật khủng khiếp nhảy ra ngay trước mặt anh, nói với Adam1 rằng nó sẽ giết chết anh nếu không trả lời được câu đố của nó.
Nó nói rằng đây là một câu đố vô cùng khó, hàng trăm hàng ngàn năm nay, những bộ óc siêu việt nhất của loài người cũng không tài nào có câu trả lời đúng, vì thế nó sẽ cho Adam1 thời gian một năm để tìm ra câu trả lời. Quá thời hạn đó nó sẽ tìm đến để giết chết Adam1 (đương nhiên là nó sẽ làm được- quái vật mà ) và tiện thể tiêu diệt luôn cả làng của anh ta.
Và câu hỏi đó là : Phụ nữ thật sự muốn gì ??
Đây quả là một câu hỏi quá sức khó đối với Adam1, nhưng không còn cách nào khác, anh đành chấp thuận.
Trở về, Adam1 hỏi tất cả mọi người trong làng, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Adam1 cũng mời tất cả các nhà thông thái của bộ tộc Adam đến để hỏi, các nhà thông thái tranh cãi với nhau rất lâu, rất lâu mà vẫn không tìm ra được câu trả lời.
Cuối cùng họ khuyên Adam1 nên đến hỏi mụ phù thuỷ già sống gần đó, tuy nhiên cái giá phải trả cho mụ thường là rất đắt.
Những ngày cuối cùng của thời hạn một năm cũng đã tới gần. Adam1 không còn cách nào khác là đến xin ý kiến của mụ phù thuỷ. Cô ta đồng ý sẽ đưa câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là cô ta muốn lấy Adam2, vị tù trưởng rất đẹp trai, phong độ và mạnh mẽ của bộ tộc Adam, bạn thân nhất của Adam1.
Adam1 thất kinh và nghĩ, nhìn mụ phù thuỷ mà xem, mụ vừa cực kì xấu xí lại vô cùng độc ác. Adam1 chưa từng bao giờ thấy một ai đáng sợ như mụ ta. Không, Adam1 sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi đến như vậy. Adam1 cố thuyết phục mụ ta nhưng không, mụ không chấp nhận ai khác ngoài Adam2.
Khi biết chuyện, Adam2 đã nói với Adam1 rằng sự hi sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của Adam1 và sự tồn tại của ngôi làng yêu quý. Và Adam2 quyết định hy sinh.
Cuộc hôn nhân được chấp thuận và Adam1 cũng nhận được câu trả lời. Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: Có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình ?
Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý. Adam1 của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật con quái vật khủng khiếp nọ đã rất hài lòng với câu trả lời và giải thoát cho Adam1 khỏi cái án tử hình kia.
Sau đó tất nhiên là đám cưới của mụ phù thủy và Adam2. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Adam1 hối hận và đau khổ hơn nữa vì đã để cho bạn mình phải hy sinh như vậy. Tuy nhiên chàng tù trưởng Adam2 của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự.
Đêm tân hôn, Adam2 thu hết can đảm bước vào động phòng. Nhưng, gì thế này? Trong phòng không phải là mụ phù thủy già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ.
Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng, mụ phù thuỷ từ tốn giải thích là vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ nên để thưởng cho chàng, cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ mến đối với chàng trong một nửa thời gian của ngày. Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh của nàng vào ban ngày và ban đêm.
Chao ôi sao mà khó thế? Adam2 bắt đầu cân nhắc:
Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể vênh mặt, ưỡn ngực tự hào cùng nàng đi khắp nơi cùng anh em, nhưng ban đêm làm sao mà chịu cho nổi?
Hay là ngược lại nhỉ, học ở Bách Khoa bao năm rồi, ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, còn khi màn đêm buông xuống ta sẽ tận hưởng thiên đường cùng nàng công chúa kiều diễm kia ?
Adam2 đã nghĩ ra câu trả lời cho mình, trước khi nhìn xuống dưới, nếu bạn là một Adam, bạn cũng nên có câu trả lời, ai mà biết được liệu bạn sẽ có rơi vào tình huống này hay không ???
Adam2 đã bảo mụ phù thuỷ hãy tự quyết định lấy số phận của mình? Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài lòng, và nàng ta nói rằng nàng sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời.
Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.
Vậy bài học rút ra từ câu chuyện này là gì ???????
Như Adam2 sau này vẫn nói đi nói lại với con cháu ?
Vợ bạn đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, từ sâu bên trong cô ta vẫn là một mụ phù thuỷ.
Chắc có lẽ vì thế nên các chị em tốt bụng và không phải là phù thủy thì không muốn lấy chồng?"
°°°°°°°°°°°
Ngày 23.03.2006, tôi trả lời:
Tôi thật sự thích câu truyện của bạn. Cho dù chân lý ấy, theo tôi, giờ có lẽ đã có đôi phần thay đổi.
Tôi xin được trình bày rõ hơn:
Ngoài việc phụ nữ muốn có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình, thì vấn đề trước hơn cả là (không phải chỉ) phụ nữ cần biết họ thật sự muốn cuộc sống của mình như thế nào (để mà quyết định).
Nói cho cùng, biết mình muốn gì là một câu đố vô cùng nan giải (không chỉ riêng với phụ nữ)
Ở Pháp có một câu nói rất hay: "Qu'on veux, on peux" (đại để là "Hễ ta muốn là ta có thể làm được").
(Tôi luôn tự hỏi, điều đó có nghĩ là, khi ta không thể làm được gì, có thể bởi vì ta thật sự không muốn điều ấy ???)
CC
Hà Nội 23/03/2006
°°°°°°°°°°°
http://ttvnol.com/threads/lay-chong-di.220238/page-22