THÁNG MỘT
THÁNG MỘT
Ma place est le silence entre les notes
de sa chanson d'amour
Nàng chủ động kiệm lời, sau khi anh không chút đắn đo suy nghĩ mà đề nghị chia tay.
Nàng nghẹn họng, thất vọng, với cách mà anh đề nghị chấm dứt mối quan hệ - qua một video chat. Không chút tôn trọng mối quan hệ của hai người. Cũng chẳng đúng tầm với tình yêu mà anh luôn từng trách nàng không hề tin tưởng. Cảm giác giống như tất cả đúng là một sự dối giả ... Quá sức ngấy ngúa, với tính quá coi trọng hiện thực của nàng.
Thực lòng, nàng những muốn sự xuôi tay này nên sớm xảy ra.
Nàng biết anh chưa sẵn sàng. Anh chỉ muốn một mối quan hệ nhẹ nhàng, không ràng buộc. Nàng thích tự do, nên đã đồng tình trở thành người phụ nữ ngoài hôn thú.
Nhưng nàng trách anh đã không dám chấp nhận thẳng thắn hiện thực đó. Anh vẫn thường tự dối mình, (nên cố sức buộc nàng phải tin vào mộng mơ đó), rằng anh muốn xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc, rằng đến một ngày, họ sẽ sống bên nhau...
Trong câu chuyện cổ tích của anh, chỉ cần nắm chặt tay nhau, họ thậm chí sẽ tung tăng đi đến tận già.
Biết rõ những huyễn tưởng ấy xoa dịu cảm giác bị kẹt cứng trong một gia đình không hạnh phúc của anh, nàng chỉ lặng im nghe, mặc cho anh tưởng tượng. Nàng cũng biết anh bám víu vào hi vọng rằng nàng sẽ khiến anh vô cùng yêu, đủ để gom đầy can đảm hòng bứt khỏi gia đình trống rỗng ấy. Những nỗi sợ hãi trong anh - nàng nhìn sâu, sự hèn yếu của anh - nàng thấu tỏ ...
Nhưng nàng bắt đầu cảm thấy những vẽ vời không thực của anh đè nặng lên mình, khi anh dựa vào chúng để bắt đầu ghen tuông và cho mình quyền kiểm soát.
Một người phụ nữ xinh đẹp, tự chủ và thông minh, khi quyết định chấp nhận vai trò người thứ ba, thì cũng chỉ vì nàng muốn tự do, và vì nàng thương anh thật lòng. Điều duy nhất nàng yêu câu ở anh, đó là sự tôn trọng. Tôn trọng tất cả cá tính, suy nghĩ, tình cảm, ước mơ, mong mỏi ... những điều nàng cho rằng mình xứng đáng, như nàng vốn dĩ là.
Tiếc là anh lại không biết tuân thủ luật chơi.
Điều tốt đẹp nào cho mình anh cũng dành có. Hơn thế, anh lại chỉ muốn những điều dễ dàng. Yên ổn với gia đình, sự tôn trọng của vợ con, say nồng trong tình ái, làm những điều anh thích vào bất cư lúc nào anh thích, luôn có một người phụ nữ bên ngoài kia ngoan ngoãn đợi chờ để anh khỏi chênh vênh vào tương lai...
Nhưng với chỉ một mảy mún khó khăn, buộc anh phải đối diện với hiện thực, yêu cầu anh kham hãm bản thân, để mở lòng nuôi dưỡng một mối quan hệ thân mật, thì anh lập tức phủi bỏ trốn tránh ngay...
Cuộc chơi này, anh chỉ muốn thắng. Nhưng với nàng, anh đã thất bại ngay từ keo đầu. Bởi vì, anh chưa hề sẵn sàng với một người phụ nữ biết tự trọng.
Anh đã không lường được rằng, nàng yêu mình đủ để có thể để anh ra đi.
Nàng trọng mình nhiều để tự quyết định được vị trí của riêng mình.
Nàng đủ trưởng thành để gánh những trách nhiệm thuộc về mình, và từ chối những trách nhiệm thuộc về người khác.
Giờ đây, nàng chẳng ngại ngần tự mình chọn làm KHOẢNG LẶNG, đầy cao trọng, giữa những nốt nhạc trong bản tình ca của anh, mặc cho anh có đủ tầm thức hiểu rõ hay không.
Cầm sư của nàng một ngày kia đã từng dạy :
Âm nhạc không phải chỉ tạo thành bởi các nốt bổng trầm ...
Cái tạo nên những giai điệu rúng động lòng người, khiến người ngây ngất sặc cười, hay xót xa ứa lệ, chính là độ ngắn dài của những khoảng lặng giữa các nốt nhạc kìa.
Nhưng không phải ai cũng đủ tinh tường để hiểu ra, để mà quý trọng điều giản dị thâm trầm ấy...
CC, 2024
Le plus cruel de tous est ce que nous faisons
pour nous empêcher d’être nous-mêmes
Tôi đặt Sense8 (siêu giác quan thứ 8) lên đầu danh sách phim yêu của mình, bởi vì tôi đã không ngừng phải dừng phim lại cứ mỗi chục phút, để ghi chép những câu "sấm truyền" đắt đỏ bắn tỉa lia lịa, không kém gì những màn súng đạn hoành tráng trong phim.
Lý do thứ hai, bộ phim khiến tôi liên tưởng tới 2 phần trăm những nhân cách thiểu số lạc loài trong xã hội. Ý tôi là 2 phần trăm Tiềm Năng, 2 phần trăm Tự Kỷ, 2 phần trăm những loại giao thoa giữa Tiềm Năng và Tự Kỷ... Những phần trăm nhỏ bé cô lập vẫn thôi không ngừng vật vã trong quá tải thích nghi, bởi siêu nhạy cảm về giác quan hoặc siêu nhạy cảm về cảm xúc, cơ hồ tỏa ra đằng sau quang phổ của những Homo Sensorium lạc lõng nắm tay nhau chống chọi giữa loài người.
Lý do thứ nữa, đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng đưa lên bàn thớt để chặt chém hầu như toàn bộ những bất cập xiềng xích thời đại nóng bỏng nhất... Kỳ thị giới tính, kỳ thị chủng tộc, bản năng tình dục, thối rữa chính trị, lạm dụng khoa học, cuồng tín tôn giáo ...
Giữa vô vàn những định kiến sẵn có về đúng đắn hay sai trái, đạo đức hay tội lỗi, con tim hay lý trí, tình yêu hay bản năng, dâm loàn hay đoan trang, đức hạnh hay tự do, danh lợi hay công lý, hòa bình hay chiến tranh..., câu hỏi xuyên suốt vẫn luôn là những nền móng triết lý cơ thiết nhất mà một người cần lựa chọn, (dù muốn hay không), để bước đi trong cuộc sống. Đâu là chuẩn mực quy tắc, đâu là giới hạn an toàn, đâu là ý nghĩa và giá trị, cái gì ta nên hướng theo...? Cá nhân tôi thấy đây là một bộ phim có khả năng mở tâm, rộng hướng về "tự do" (cũng như nêu bật những trách nhiệm người ta cần gánh vác khi lựa chọn tự do đó).
Điểm đặc biệt là các cô nàng và anh chàng (chính diện lẫn phản diện) trong phim đều rất xinh đẹp, gợi cảm, dễ thương. Những màn làm tình nóng bỏng, (cặp đôi hay tập thể), đều khiến người ta có cảm giác gần với thưởng thức nghệ thuật phô diễn vẻ đẹp thể hình hơn là nhục dục. Tôi cũng rất thích âm nhạc, màu sắc, phối diễn hình ảnh... của bộ phim, kiu rất kiu.
Điểm trừ tôi dành cho Sense8 là những màn sến sẩm câu giờ tốc độ chậm 1,5. Kiểu cách rất giống với cải lương nước mình: trước màn nguy kịch hay hấp hối, ta cần ca ngâm đôi ba câu vọng cổ hoài lang rồi mới chịu diễn tiếp. Nhưng có lẽ cái này tùy vào gu của mỗi người.
Còn lại thì chắc chắn là phim cũng có sạn, nhiều khi tình tiết hơi hơi vô lý, cả những nhầm lẫn nho nhỏ, nhưng so với tổng thể thì có thể châm chước bỏ qua.
Tóm lại, bạn nào cuồng mộ tình yêu lãng mạn thì Sense8 hứa hẹn những giọt lệ tràn đầy xúc động. Bạo lực súng ống, dao gậy võ công, săn đuổi bằng xe, công an bắt gián điệp ... nhan nhản trong phim sẽ khiến các bạn yêu hành động khỏi bị ngủ gật. Những kẻ ưa thích triết lý và tâm lý như tôi thì sẽ được nuôi tai bằng rất nhiều câu thoại bạc tỷ, những thói thao túng tâm can và những rối loạn tâm lý điển hình.
Sau khi xem xong bộ này, rất có khả năng bạn sẽ nảy sinh mong ước một ngày đẹp trời nào đó, mìnhbỗng dưng mình được tái sinh, (mà không cần phải chết), thành một sensate. Khi kết nối với một nhóm những tri âm tri kỷ xa lắc nào đó rải rác trên khắp hành tinh, chí ít bạn sẽ không bao giờ phải tự sướng một mình, đôi khi bạn sẽ được sống 7 cuộc sống khác, bạn lại còn có thể du lịch, xem phim, cùng vô vàn các hoạt động văn hóa, ẩm thực, chính trị, nghệ thuật ... khác, mà không cần tốn mấy nhiều lệ phí.
Có tiện lợi hay ho thật không, thiết nghĩ bạn sẽ tự mình nhận ra, sau khi xem bộ phim hot hot chil chil này vậy.
CC, 2024
Au bout d'un chemin dont peu de gens passent... sont des choses inconnues.
L'inconnu est quelque chose qui semble très dangereux.
Suivre le troupeau est une compétence vitale pour l'espèce, nous avons la chance d'être celui qui en hérite.
Mais, nous savons également, il y a une chose qui aide les humains à dominer la planète, pas l'instin essaims.
Cette chose s'appelle la curiosité - le désir d'explorer.
Et les humains marchent sur deux pieds ainsi.
Ngày xửa ngày xưa, vào một ngày nọ, trong lúc dịch những lời hát này, tôi chợt nhớ quá, (những) cô gái ấy.
Chỉ bởi, mong manh hơn tuyết, là những ngày vui.
CC, 2024
Dans une vie on a combien de jours heureux, combien de jours tranquillement pour se sourire???
Parfois, face à la solitude, je me demande que combien de jours heureux on a eu dans cette vie? Parfois, face au rêve seul, je me suis assis en écoutant le son du silence, en comptant les bruits des jours coullant ...
Parfois, j'aime une personne qui ne m'aime pas, à ma façon, et sur la route de retoure à la maison, personne m'attend, personne caresse mes mains, personne me console... pour que je puisse laisser mes tristesses coullent...
Parfois, je me demande si demain je meurs, combien de personnes me manqueront et me regretteront... Parfois, je suis confus que les étranges sont aussi tant intime comme les proches. Parfois, je souhaite de vivre tant lentement, tant tranquillement, pour aimer en murmuriant des mots doux, en espériant qu'il y aura une personne m'attende pour écouter ma histoire, parfois ...
Je souhaitais simplement quelqu'un m'attend, m'embrasse, me carresse, me réconforter, me rasurer, tous les soirs... Mais dans la vie, c'est clarement just un rêve du jour, malgré qu'on en attendais toujours... Alors devrons nous de vivre la solitude differement, avec l'indifférence, en hésitant ...
Il était une fois, un jour, en traduisant ces paroles, je me suis soudain souvenu d'elle(s).
Tout simplement parce que, plus fragiles que la neige, ce sont les jours heureux.
Tôi có một thói tiêu khiển những lúc buồn là xem một phim quảng cáo ngắn hay. Chúng luôn khiến tâm trạng của tôi cải thiện, vì buồn cười (có thể sau khi khóc), lúc hiểu ra được những thông điệp ngầm (để làm sao bán được hàng), đằng sau những thông điệp nổi (để kích thích cảm xúc và gây ra nhung nhớ).
Nghĩa là chúng đôi khi khá giống với những giấc mơ hàng đêm...
Ví dụ bộ phim này.Thông điệp nổi của nó dễ khiến cho người ta vô cùng cảm động, nếu như người ta đã từng có, hoặc chưa bao giờ từng có, một người ông hoặc người bố dành nhiều thời gian cho ta đến vậy, (và tin vui là phần lớn chúng ta thuộc vào một trong hai trường hợp "hi hữu" này)...
Tất nhiên thông điệp khá rõ ràng hơn là bạn nên mua bảo hiểm cho xe của mình.
Tuy nhiên, thông điệp chìm là bạn nên chọn chính hãng bảo hiểm này, bởi không những nó lâu đời, chắc lời, kiên nhẫn với khách hàng (được coi như trẻ con), và biết lắm trò nhìn xa trông rộng - như ông của bạn, mà nó lại còn có thể dành cả đống thời gian chăm sóc bạn, (và thậm chí ngay cả cái ống kính của bạn), chu đáo hơn cả (cha) mẹ bạn nữa kìa ...
Nói chung là, bên cạnh những giấc mơ, tôi thấy phim quảng cáo có thể nên là một cái thú luyện tập tâm trí tao nhã của riêng mình.
CC, 2024
J'ai l'habitude de me divertir quand je suis triste : regarder une bonne courte publicité. Ils améliorent toujours mon humeur, car ils sont drôles (peut-être après avoir pleuré), quand je comprends les messages cachés (comment vendre des produits), derrière les messages superficiels (pour stimuler les émotions et provoquent la nostalgie).
Ce qui signifie qu'ils ressemblent parfois beaucoup à des rêves nocturnes...
Par exemple, ce film. Son message peut facilement toucher profondément les gens, s'ils ont déjà eu, ou n'ont jamais eu, un grand-père ou un père qui a passé autant de temps avec nous. , (et la bonne nouvelle est que la plupart d'entre nous tombent dans l'un de ces deux cas "rares")...
Bien entendu, le message est très clair : vous devez souscrire une assurance pour votre voiture.
Cependant, le message caché est que vous devriez choisir cette compagnie d'assurance automobile, car non seulement elle est ancienne, fiable, patiente avec les clients (considérés comme des enfants) et connaît de nombreuses astuces prévoyantes - comme votre grand-père, et il peut passer beaucoup de temps à prendre soin de vous (et même de votre objectif), de manière plus réfléchie que votre (père) mère...
En général, outre les rêves, je pense que les films commerciaux peuvent être un passe-temps élégant pour exercer son esprit.
CC, 2024
Một đặc điểm của trò sống là bất cứ ai ở trong nó thì rất khó có thể nhớ được rằng một kết cục chắc chắn không thể tránh khỏi là ta sẽ sớm kết thúc trò sống này, một ngày.
Về mặt ý thức chúng ta biết rất rõ về sự hạn hữu của thời gian. Nhưng vô thức, chúng ta sống trong sự mặc định về một tồn tại vĩnh hằng mãi mãi.
Ngay cả khi người đó mất tiêu đi, mà ta không thấy xác thật hay cái quan tài, thì ta vẫn sống trong cái cách mà ta đối đãi với mình và đối đãi với nhau:
ngày mai vẫn còn ở đó để ta làm lại (sự yêu thương này,
sự căm ghét này, sự ham muốn này, sự cay nghiệt này, sự nuông chiều này, sự giả dối này, sự hành hạ này... và đủ thứ sự khác).
Thậm chí, đến tận lúc, đùng một cái, ai đó chết, chết thật sự, không còn ở đó để mà mơ mộng với lại hờn dỗi nữa, thì chưa chắc ta đã rời được khỏi cái vô thức mặc định về một cuộc sống vĩnh hằng trường cửu muôn đời...
Chúng ta sống đúng trong tâm trạng của những kẻ giàu có vô hạn về thời gian. Đó hẳn phải là một ảo tưởng vĩ đại nhất trong ảo tưởng của trò sống.
CC, 2024
Une caractéristique du jeu de la vie est qu’il est très difficile pour quiconque y participe de se rappeler que le résultat inévitable est que nous mettrons bientôt fin à ce jeu de la vie, un jour.
Consciemment, nous connaissons très bien la limitation du temps. Mais inconsciemment, nous vivons dans l’hypothèse d’une existence éternelle pour toujours.
Même lorsque cette personne disparaît et que nous ne voyons ni le corps ni le cercueil, nous vivons toujours dans la façon dont nous nous traitons et traitons les autres :
Demain est encore là pour que nous puissions le refaire (cet amour, cette haine, ce désir, cette amertume, cette indulgence, ce mensonge, cette torture... et toutes sortes d'autres choses).
Même lorsque, quelqu'un meurt, meurt réellement, et n'est plus là pour rêver et bouder, il est peu probable que nous puissions sortir subitement du défaut inconscient d'une vie pour toujours et à jamais...
Nous vivons dans la mentalité de ceux qui sont infiniment riches en temps. Ce doit être la plus grande illusion du jeu de la vie.
CC, 2024
Sau hơn một tháng anh ngủng nguẩy từ chối gặp, và nàng chán nản không buồn nói, anh đột nhiên gửi một tin nhắn, hỏi rằng:
Em không muốn nói chuyện với anh nữa phải không?
Nàng gõ:
Điều đó tùy thuộc vào câu hỏi.
Nếu câu hỏi đó dẫn tới một câu trả lời phức tạp thì đó không phải là điều anh muốn nghe.
Còn nếu đó là loại câu hỏi khép kín, mà câu trả lời chỉ hoặc có hoặc không, thì đó không phải là điều em muốn kiếm.
Anh gửi tiếp:
Thế nào là câu trả lời phức tạp? Cứ phải là anh đặt câu hỏi thì em mới muốn nói chuyện với anh, đúng không? Có câu hỏi nào mà em không muốn trả lời chăng?
Nàng gõ:
Đó là loại câu trả lời phụ thuộc vào người nghe. Một số người khi nhận được câu trả lời đó, có thể sẽ thốt lên, ôi chao thật thú vị, và họ sẽ tiếp tục đặt câu hỏi. Một số người khác khi nghe, có thể sẽ bảo, hừm quá phức tạp cho tôi để hiểu, và họ sẽ bỏ đi.
Nàng tính không trả lời hai câu hỏi tiếp theo của anh, vì câu trả lời (theo nàng) anh đã tự nhiên biết.
Nhưng bởi thực lòng nàng tự nhủ, có lẽ anh ấy đúng khi một trong những lý do anh viện vào để đề nghị chia tay, đó là nàng quá phức tạp cho anh để hiểu.
Thế nên nàng miễn cưỡng gõ tiếp:
"Câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng là câu hỏi đứng đằng trước nó."
Rồi phân vân không biết nên ấn nút gửi hay không.
CC, 2024
On me dit que, les anges devront apprendre une leçon très difficile:
Lors qu'ils aident, ils ne posent seulement des questions intéressantes utiles
Et lors qu'ils guident, ils commenceront simplement par:
"Je vous propose d'essayer ..."
Une question intéressante est celle qui mène à une réponse, dont la complexité dépend de la personne qui la reçoit
Anh cứ hỏi vì sao nàng im lặng. Nàng bảo, những lời gây đau thì không nên nói ra. Anh bảo không biết điều gì gây tổn thương anh hơn, những lời nói có thể làm phật lòng, hay sự im lặng đầy khinh miệt.
Thế là nàng nói, rằng những điều anh làm, những điều anh nói, khiến nàng tổn thương, nàng cảm thấy không được tôn trọng. Và với nàng, sự việc chỉ là anh đã ở quá lâu trong vùng an toàn của mình, để khó có thể chịu thiệt thòi mở lòng đôi chút, để hiểu được những hậu quả của hành vi mình lên tâm lý của người khác, mà thôi.
Anh rất phật lòng, giận dỗi, bào chữa, đổ lỗi. Rồi ngúng nguẩy ngẩng cao đầu bằng cách bỏ đi.
Đây chẳng phải lần đầu tiên.
Giống hệt một đứa trẻ con thích chơi trò quan hệ, lại chưa biết tự lượng sức rằng mình đã sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của chính mình hay chưa, nàng thấy.
Nàng tự trách nhiều vì đã không tin vào trực giác và nhận định của riêng mình.
Kể từ đó, nàng không bao giờ còn tin vào điều đứa trẻ con tưởng mình đã trưởng thành đó nói.
CC, 2004
Il n'arrêtait pas de demander pourquoi elle se taisait. Elle a dit que les mots blessants ne devraient pas être prononcés. Il a dit qu'il ne savait pas ce qui le blessait le plus, des mots qui pourraient offenser, ou un silence plein de mépris.
Alors elle l'a dit, que les choses qu'il avait faites et dites la blessaient profondément, elle ne se sentait pas respectée. Et pour elle, c'était juste qu'il était resté trop longtemps dans sa zone de confort, lui faisant difficilement supporter l'inconvénient de s'ouvrir un peu pour comprendre les conséquences de ses actes sur la psychologie des autres.
Il était donc très offensé, fâché, trouvant des excuses, blâmant. Puis il Il a tenu la tête haute par s'est éloigner.
Ce n'est pas la première fois.
Tout comme un enfant qui aime jouer à des jeux relationnels, mais ne sait pas estimer par lui-même s'il est prêt à assumer ses propres responsabilités ou pas, voit-elle.
Elle s’en voulait beaucoup de ne pas faire confiance à sa propre intuition.
À partir de ce moment-là, elle n’a plus jamais cru à ce que disait cet enfant qui croit qu'il a grandi.
Exigez la vérité seulement lorsque vous rassemblez suffisamment de force et de courage pour supporter sa cruauté
Mỗi khi nàng yêu cầu được lắng nghe, anh nói rằng anh không hiểu.
Khi nàng giải thích, anh trả lời nàng quá phức tạp.
Khi nàng bảo vậy thật không tôn trọng nàng, anh bảo nàng có lắm đòi hỏi quá phiền hà.
Anh, anh chỉ muốn một quan hệ ngoài gia đình, vô tư, nhẹ nhàng, không căng thẳng... Và anh không thể cho nàng điều nàng bảo mình xứng đáng.
Nàng hiểu rằng anh đang tìm kiếm con đường đơn giản và có lợi nhất cho mình, có được mọi thứ anh muốn vào lúc anh cần, mà không phải trách nhiệm, không lo lắng, không cần quá nhiều nỗ lực hay can đảm, không có trở ngại nào phải vượt qua, che đậy giấu kín với vợ con mình... về cơ bản là không cần rời bỏ vùng an toàn, thoải mái của anh.
Vậy là một mối quan hệ không ổn định - nàng kết luận - Điều đó là có thể. Nhưng kiểu quan hệ này có những nguyên tắc cần tôn trọng, ít nhất mỗi người phải đạt được những gì mình mong đợi ở mối quan hệ kiểu này, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ. Và nếu anh không muốn đóng góp một số cam kết tối thiểu để tuân theo các quy tắc của mối quan hệ này, thì đó có vẻ chỉ là một trò chơi một mình, nàng sẽ khó (và cũng chẳng dại gì) tham gia.
Anh bỏ mối liện hệ 6 năm này đi.
Đúng thực, mối quan hệ giữa người với người thực như một cuốn tự truyện. Dành nhiều năm để viết, dùng nửa giờ đốt sạch. Có mối quan hệ một dòng. Có mối quan hệ một chương. Có mối quan hệ kéo dài cả mấy tập. Có mối quan hệ đem lại vui sướng. Có mối quan hệ đem lại đắng cay. Và không mối quan hệ nào là vô ích cả.
Nếu là vậy, nàng không biết những tháng năm cùng anh nên gọi tên là gì. Và liệu rằng nó có đáng giá một vài dòng ngắn ngủi trong cuốn tự truyện đó, hay chỉ đơn giản một từ, Chàng Hèn, là đã đủ rồi.
CC, 2024
Chaque fois qu'elle demandait à être écoutée, il disait qu'il ne comprenait pas. Lorsqu'elle lui a expliqué, il a répondu qu'elle était trop compliqué. Lorsqu'elle a dit qu'il ne la respectait pas, il a dit qu'elle avait trop d'exigences.
Moi, je veux juste une relation insouciante, douce, legere, sans stress... - Il l'a dit - Et je ne peux pas te onner ce que tu veut.
Elle a compris qu'il cherchait le chemin le plus simple et le plus bénéfique pour lui-même, afin d'avoir tout ce qu'il veut quand il en veut, sans responsabilité, sans souci, sans trop d'effort ni de courage, sans y avoir d'obstacles à surmonter... en gros pas besoin de quitter sa zone de conforte.
Donc une relation instable - conclut-elle - C'est possible. Mais ce type de relation a des principes qui doivent être respectés : au moins chacun doit réaliser ce qu'il attend de ce type de relation, sinon tôt ou tard, elle se rompra. Et si tu ne veux pas contribuer un minimum d'engagement à respecter les règles de la relation, alors cela ressemblera à un jeu solo, j'aura du mal (et aucune raison) à y participer.
Il a quitté cette relation de 6 ans.
Donc, si les relations humaines sont comme une autobiographie.
On doit passer de nombreuses années à tout écrire, mais on a besoin seulement une demi-heure pour la proprement brûler.
Il existe les relations qui est en une seule ligne.
Les relations prennent un chapitre entier.
Et aussi les relations qui durent jusqu'à plusieurs tomes.
Il y a des relations qui apportent de la joie et de la lumière.
Il y a également les relations qui apportent de l'amertume et les ténèbres.
Et aucune relation n'est vaine.
Elle ne savait pas comment appeler ces années avec lui. Et est-ce que cela vaut la peine de quelques courtes lignes dans sa autobiographie, ou le simple mot « Bad Guy » suffit-il ?
Et elle se dit..., si un roman aura seulement et uniquement de la joie et de la légèreté, c'était vraiment ennuie à délire... Qui veut lire tant type de livre ?!
Nỗi ám sợ của nàng là mang thai và sinh con.
Thiên chức thiêng liêng gì không biết, nàng chỉ thấy một người phụ nữ với cái bụng to uỳnh trông thật kệch cỡm, xấu xí, không những khốn khổ quằn quại vì những cơn bệnh nghén, mà tính tình thì thay đổi, cáu kỉnh độc địa như một mụ phù thủy già khằm.
Nhưng cơn ác mộng thực sự của nàng là thấy mình nằm dạng háng trên bàn đẻ, kêu gào khản tiếng trong lúc rặn lấy rặn để, máu me hòa lẫn với chất thải vung vãi khú uế, âm hộ rách toạc hoặc buộc bị cắt xẻ ra, rồi sau đó bị khâu lại rúm ró. Hàng tuần sau, mỗi lần đi tiểu là mỗi lần rát buốt thấu óc, người gập quặn lại vì đau. Và trong nhiều năm tiếp nữa, nàng vẫn còn bị ám ảnh bởi cảm giác rằng mình không còn là một người phụ nữ như xưa, bởi vì bộ phận sinh dục của mình đã mất đi, đã bị đổi tráo, sau cơn vượt cạn.
Trong những cơn ác mộng khác, nàng bị buộc phải, hoặc tự lựa chọn cách đẻ mổ. Khi liều thuốc tê vừa chích vào là nàng nôn mửa thốc tháo, họ quyết định tăng liều và nàng chìm vào mê man luôn. Tỉnh dậy sau cơn hôn mê trong căn phòng hồi sức lạnh toát như nhà xác, nàng thở phào khi cái bụng to uỳnh đã không còn. Nhưng rồi nàng bật khóc khi trông thấy vết mổ đỏ hỏn sưng tấy, nhức nhối không thôi, cũng như nó sẽ nhói nhích đến tận nhiều năm về sau nữa. Nhưng lúc này, nàng vẫn phải cho con bú để mà có sữa, trong khi bản thân không được ăn uống gì cho tới khi đánh được cái rắm đầu tiên, hoặc thậm chí vui mừng hơn, đi đại tiện được. Cả chục năm sau, những dây thần kinh ở cơ bụng bị cắt ngang sẽ khiến nàng phải gánh chịu những cơn đau âm ỷ mỗi khi trái gió trở trời. Và nàng vẫn còn khiếp hãi hoài mãi cái ý nghĩ nếu nhỡ phải sinh đứa thứ hai, vết sẹo sần sụi kia sẽ một lần nữa bị cắt đôi, rồi phải khâu lại, nhăn nhúm.
Hầu như trong tất cả những cơn ác mộng của mình, nàng luôn thấy đứa hài nhi như một sinh vật xa lạ, tròng trọc nhìn nàng, vừa van lơn, vừa hằn học. Đôi khi, nàng thấy nó như một loài ký sinh bám chặt lấy mình, để rồi nghiến ngấu nàng cả về tinh thần lẫn thể xác.
Nàng luôn cảm thấy như được rời khỏi Địa Ngục, mỗi khi nhận thức ra mình vừa choàng tỉnh giấc, mướt mải mồ hôi, chân tay vẫn còn co quắp trong cơn mê sảng.
Trong tất cả những kế hoạch đôi lứa tương lai của mình, nàng luôn định sẵn mọi khả năng để không phải đẻ đái gì, và việc này cần được làm rõ ràng ngay từ khi hai người mới tìm hiểu. Nàng tìm kiếm một anh chồng đứng tuổi đã có con và li dị, hoặc mất vợ. Sau đó, nàng lại nghĩ về một anh chồng chấp nhận cho nàng tinh trùng để nàng thụ tinh trong ống nghiệm với trứng của mình, rồi nhờ người ta mang thai hộ...
Khi được nhắc nhở rằng, để lấy trứng, người ta có lẽ cần phải làm một, hoặc có lẽ một vài, cuộc tiểu phẫu... Thì nàng rúm mình trước thông tin rùng rợn đó.
Nàng lập tức gạt phăng đi ý tưởng thụ tinh ống nghiệm. Thay vào đó, nàng hướng về một anh chồng chấp nhận rằng nàng "vô sinh", hoặc tốt hơn cả là một anh chồng vô sinh thật sự...
Thế còn một anh chồng khỏe mạnh như bao người đàn ông khác, và rất yêu nàng, tất nhiên, nhưng thả cho anh có một (hoặc vài) đứa con riêng thì sao?
Không, nhất định nàng không bao giờ chấp nhận một anh chồng lang bạc có những đứa con hoang. Mẹ và nàng đã quá khổ sở vì những đứa con rải rác khắp nơi của cha nàng rồi. Có một đứa mẹ còn đem về nuôi, cho làm con ở con nợ ở trong nhà đây. (Nàng rất ghét nó).
Nàng kết luận. Nếu là vậy, thà sống một mình, đừng lấy chồng cho xong.
Điều này khiến nàng chợt chững lại.
Nàng tự hỏi, vì sao mình lại muốn lấy chồng?
Ừ, nàng cần lấy chồng để làm gì?
Có lẽ bởi thế, nên đó vẫn còn là chuyện của tương lai.
Nhưng quá khứ còn chưa qua, thì tương lai chưa thể tới.
CC, 2014
Tant que la passé n'est pas encore passé,
l'avenir ne peut pas encore venir
Mỗi lần gặp, tôi thấy anh luôn vật vã khổ sở vì sự bất mãn về điều kiện sinh sống và làm việc, về mức lương, về chế độ hưu trí, hay bảo hiểm nhân sinh... Một lần, tôi không kiềm chế được, buột miệng bảo: Bạn cần đi một chuyến sang Việt Nam.
Phải mất ba năm sau anh mới quyết định mua vé máy bay. Để anh không lướt qua kinh nghiệm ấy như một khách du lịch sang chảnh, tôi sắp xếp để anh sống ở khu nhà tập thể tồi tàn, như nơi tôi đã từng lớn lên.
Trở về, anh cho tôi xem nhiều hình ảnh rất đẹp, hầu hết về những người lao động trong hoàn cảnh tự nhiên nhất của họ. Anh chỉ, hai trong những người có tác động sâu sắc tới anh, là một bà cụ gom đồng nát tuổi đã ngót 80 hoặc có lẽ hơn, người kia là một cậu bé bê phở chừng 8 tuổi.
Anh thú nhận là trước đó, anh đã từng bực trách tôi, có lẽ phải tới cả ba năm trời đó, bởi anh cho rằng tôi phủ nhận sự bất bình của anh, tôi đã không hiểu anh, tôi đã dám so sánh mức sống của những người khác nhau, ở những đất nước khác nhau, trong những điều kiện sinh tồn khác nhau, và điều này hoàn toàn không công bằng.
Nhưng chuyến đi khiến anh có cái nhìn cởi mở hơn. Những gì quan sát được khiến anh ngẫm ngợi rất nhiều.
May là anh không chọn cách phản ứng như một số người du lịch khác, những người khi quay trở về đất nước của mình, thở phào nhẹ nhõm vừa khi đặt va li xuống sàn: may quá ta không sinh ra ở nơi kia, và rồi chỉ một tuần sau thôi thì lại tiếp tục ca cẩm, than vãn với những bất mãn thường nhật, chỉ khác là thêm vào một câu: "cái thằng ngốc/ con ngu này không biết thế nào là sướng, nó phải đi một chuyến sang Viêt Nam hay Châu Phi cho biết thế nào là khổ"
Không, anh đã không chọn cách dễ dãi đó. Anh đã chọn con đường khó khổ. Con đường tự vấn. Để thật sự thay đổi. Con đường này giúp anh hiểu được vị trí của mình trong cuộc sống và môi trường của mình. Anh bắt đầu cảm thấy rất trân trọng những gì mình đang có, trong thực tế. Anh nhận thấy mình không còn vật vã phàn nàn ca cẩm về những bất mãn vụn vặt, hay những sai lệch tiểu tiết. Cảm giác bất lực không còn xuất hiện nhiều như trước nữa. Điều đó giúp anh bớt khốn khổ hơn nhiều.
Thay vào đó, với những việc anh thấy thật sự bất công cho bản thân, hoặc cho người khác, anh tìm cách biến những bất bình của mình thành hành động cụ thể, để đàm phán, và nếu cần thì đấu tranh, với mục đích bảo vệ quyền lợi của mình và của người khác, một cách chính đáng.
Sau hơn ba năm, cuối cùng chúng tôi cũng có thể đàm đạo một chầu ra trò, ý tôi là thật sự chân thành, cởi mở.
Phải tới lúc này, tôi mới có thể nói với anh rằng:
Thật ra tôi luôn đồng ý với bạn. Rất không hợp lý nếu đem so sánh bạn với một người lao động ở Việt Nam, hay bất cứ nơi nào khác.
Tôi thấy bạn hoàn toàn có quyền bất bình về sự bất công ở đất nước mình, khi bạn so sánh bản thân với nhưng công dân khác trong cùng một môi trường sinh sống, và bạn mong muốn những bất cập, những sai lầm nào đó cần phải được cải đổi.
Tôi chỉ muốn bạn kinh nghiệm được những gì bạn đang thực sự có.
Bởi vì, bạn sẽ kêu ca, rên rỉ, phàn nàn, và bạn sẽ bất bình đổ lỗi, khi bạn tập trung vào những thứ bạn cho rằng nhẽ ra mình nên có.
Bạn sẽ than phiền, bực tức, ghen tỵ, và bạn sẽ lồng lộn bất lực, khi nhìn vào những thứ mình chưa có hoặc không thể có.
Nhưng bạn sẽ thật sự trân trọng, biết ơn, và bạn sẽ đấu tranh, khi bạn nhận thức được những thứ mình thật sự đang có, ngay lúc này, ở tại đây.
Chỉ lúc này, bạn mới bắt đầu bước vào mong muốn tìm hiểu cái gì thật sự là Trò Sống.
Face à la vie, faites simplement ces 7 choses, si vous voulez profiter de la souffrance:
1. Auto-obsédés par l'image de soi que vous voulez que les autres vous voient
2. Croyez avant tout tous les commentaires des autres sur vous
3. Comparez-vous toujours aux autres
4. N'osez pas refuser à ce que vous ne voulez vraiment pas
5. Attendez trop à l'extérieur
6. Permettez-vous de vous laisser prendre à des absurdités
7. Restez dans les relations malsain avec les personnes toxiques pour vous
Le chemin difficile mène souvent
à la merveilleuse grandeur
Cuộc sống của nàng là một chiếc đồng hồ lên dây cót đúng giờ.
Hầu như chưa bao giờ để nàng để trái tim mình học đường lựa chọn. Chỉ cần lý trí, và theo đúng những lập trình được sắp đặt tính toán rõ ràng ở phía trước mình, con đường thẳng tắp an toàn không thể nào tốt đẹp hơn được.
Quá tuổi 35, nàng có một bằng tiến sĩ, một bằng thạc sĩ, rành 4 thứ tiếng, 1 chồng yêu và 2 con cưng (một trai một gái), nhà cửa xe pháo đề huề. Có lẽ 10 năm nữa, có thể nàng sẽ không xa với danh vị bà tỷ phú.
Người ta bảo nàng thành công.
Nàng cảm thấy thành công duy nhất của mình là Hời Hợt và Trống Rỗng. Nàng không còn biết mình thật sự muốn gì. Không còn thấy mình có giá trị với cuộc sống. Hoàn toàn lạc mất bản thân.
Đợi nàng ở giữa con đường lý trí nghiệt ngã ấy, chính là Trầm Cảm.
Và trong cuộc đấu tay đôi sống còn với Trầm Cảm, nàng chỉ có khả năng chiến thắng, khi nàng thật sự nhận thức được rằng, không ai ngược đãi nàng nhiều lâu bằng chính bản thân mình. Và chấp nhận được điều này cần một sự dũng cảm ghê gớm lắm.
CC, 2024
Sa vie est une horloge qui se termine à l'heure. Elle ne laisse presque jamais son coeur trouver son choix. Il suffit de suivre rationnellement les programmes clairement planifiés et calculés qui s'offrent à elle.
A 35 ans, elle est titulaire d'un doctorat, d'une master 2, connaît 4 langues, a 1 mari et 2 enfants (un garçon et une fille), une belle maison et des belles voitures. Peut-être que dans 10 ans, elle ne sera peut-être pas loin de devenir milliardaire.
Les gens disent qu'elle a du succès.
Elle estime que son seul succès est la superficiel et le vide.
L’attendre au milieu de ce dur-doux chemin, c’est la dépression.
Et dans le duel contre la dépression, elle n'est capable de s'en sortir lorsqu'elle réalise vraiment que personne ne la maltraite aussi longtemps qu'elle-même.
CC, 2004
Personne ne nous maltraite plus que nous-mêmes
Mỗi khi anh nhìn ngắm những căn nhà nhỏ xinh rao bán quanh chỗ nàng ở, rồi vẽ vời về giấc mộng sống chung, nàng chỉ cười mỉm chi.
Nàng biết anh sẽ không bao giờ rời bỏ gia đình mục rỗng của mình. Không phải vì anh quá bám víu vào sự thoải mái. Mà bởi vì anh không đủ can đảm để đối diện với bất cứ sự thay đổi nào. Anh thậm chí còn không có đủ cả dũng khí để nhìn nhận chính sự thật đáng buồn đó nơi bản thân mình kia mà.
Nàng không trách. Nhưng nàng khinh. Vì nàng dũng cảm hơn anh nhiều.
Cũng như số phận của Đam mê là sẽ bị Thất Vọng bắt kịp và ngốn ngấu. Sự hèn yếu của đàn ông có cái giá tất yếu là sự khinh thường của những người phụ nữ can trường hơn.
CC, 2024
Chaque fois qu'il regardait les belles petites maisons à vendre autour de chez elle, en rêvait ensuite de vivre ensemble, elle souriait légèrement.
Elle savait qu'il ne quitterait jamais sa famille pourrie. Ce n'est pas parce qu'il est trop attaché au confort. Mais parce qu’il n’a pas le courage d’affronter le changement. Il n’a même pas le courage d’accepter cette vérité en soi.
Elle ne le blâme pas. Mais elle le méprise. Parce qu'elle est bien plus courageuse.
Tout comme le destin de Passion est d'être rattrapé et dévoré par la déception. La faiblesse des hommes se fait inévitablement au prix du mépris des femmes plus courageuses.
CC, 2024
Le destin de la passion est
d'être rattrapée puis dévorée par la déception
Mỗi khi chơi nhạc, anh lại rung lắc người, hất tung mái tóc từ bên này qua bên kia, như một kẻ lên đồng.
Mỗi khi ca hát, nàng chìm hẳn vào một thế giới khác. Nơi đó, nàng có quyền gào thét, cười cợt và khóc lóc như một người điên.
Mỗi khi viết, chàng được tự do sống cuộc sống một kẻ đa nhân cách.
Người trầm kha đam mê cơn chết của mình một cách bệnh hoạn.
Người hạnh phúc đam mê cơn sống của mình một cách không kém phần bệnh hoạn hơn.
Tôi thấy điều này thật đúng, nếu có một cơ chế phòng vệ nào đó giúp người ta khỏi rơi vào cơn đoan loạn, thì hẳn đó là sự THĂNG HOA.
CC, 2024
Chaque fois joue de la musique, il secoue son corps et retourne ses cheveux d'un côté à l'autre, comme une personne est en transe.
Chaque fois chante, elle s’enfonce complètement dans un autre monde. Là, elle a le droit de crier, rire et pleurer comme une folle.
Chaque fois écrit, il est libre de vivre comme une personne aux personnalités multiples.
La personne triste est pathologiquement passionnée par sa mort.
Les gens heureux sont passionnés par leur vie d’une manière non moins pathologique.
Je trouve que c'est vrai, s'il existe un mécanisme de défense qui aide les gens à éviter de tomber dans la rébellion, ce doit être la sublimation.
CC, 2024
Il y a des passions comme la folie transe
Thời gian có thể là một chuỗi thông tin thay đổi trong không gian.
Ngày giờ tính bằng vị trí của Trái Đất với Mặt Trời. Quá khứ tạo bởi "hồi ức" của những gì đã qua. Hiện tại chỉ là dòng thông tin được mã giải. Và tương lai là sự hiện diện của một khả năng tiềm ẩn.
Nếu cứ cho màn chơi trò đời của mỗi người là một cuốn sách, thì ai đó muốn xuyên không mà sống cuộc đời của người ta, thì có lẽ chỉ cần vào một thư viện thôi là đủ...
Còn nếu không, hãy lật giở lại cuốn sách của chính đời mình... sẽ thấy ra có nhiều chương ta thực sự còn chưa từng 'nhớ lại'...
CC, 2024
Le temps peut être une série d’informations qui changeant dans l’espace.
La date et l'heure sont calculées en fonction de la position de la Terre par rapport au Soleil. Le passé est créé par les « souvenirs » de ce qui s’est passé. Le present ne s'agit que d'un flux d'informations décodées. Et le futur est la présence d’une possibilité cachée.
Si la seance du jeux de la vie de chaque personne est un livre, alors si quelqu'un veut voyager dans le temps et vivre autre vie, peut-être qu'il suffit d'aller dans une bibliothèque...
Sinon, feuilletez simplement le livre de votre propre vie... Vous verrez qu'il y a de nombreux chapitres dont vous ne vous êtes jamais vraiment « souvenus »...
CC, 2024
Allez à la bibliothèque
si vous voulez voyager dans le temps
Hôm nay, khi nàng ấy nói với tôi rằng, bạn tâm giao của nàng đi vắng, mấy hôm thôi mà cảm giác của nàng chơi vơi, chông chênh quá đỗi.
Người ta nhiều lúc cần một người bạn cũng khẩn thiết như cần một người tình. Về phần mình, có lẽ tôi quý trọng hơn cả là một người bạn.
Đọc lại điều mình đã viết cách đây vài năm, tôi cảm thấy chúng thật hợp quá với ngày hôm nay :
Aujourd'hui, lorsqu'elle m'a dit que son amie proche était absente, pour quelques jours seulement, elle s'est sentie tellement perdue et instable.
En relisant ce que j’écrivais il y a quelques années, en 2021, je trouve qu’ils sont tellement d’actualité aujourd’hui :
Un ami(e) est quelqu'un qui nous garde dans son cœur et veille en nous de temps en temps, qui nous aime sans nous retient, est jaloux de nous mais ne nous déteste pas, qui est ravie de nous voir (ou pas), qui est loyal mais nous n'exige pas la fidélité...
Parfois on a besoin d’un ami(e) aussi urgent qu’un amant...
La vie est moins difficile quand on a de bons amis
Bên Pháp có hai loại, bảo hiểm xã hội của nhà nước, và bảo hiểm y tế của tư nhân. Cái bảo hiểm của nhà nước, thì chỉ có duy nhất một cái thẻ, và bạn phải gìn giữ nó cả đời. Còn bảo hiểm của của tư nhân, vì do bạn phải đóng tiền theo từng năm, nên cứ mỗi một năm mới là bạn phải thay một cái thẻ mới.
Và thế là hôm nay, để chuẩn bị cho buổi hẹn gặp bác sĩ mắt vào tuần tới, tôi đi tìm cái thẻ bảo hiểm y tế của mình. Bạn có lẽ không tưởng tượng nổi đâu, ở Pháp, mấy vụ bác sĩ mắt và mua kính mà không có bảo hiểm y tế thì sẽ đắt méo mặt. Nên là tôi phát hoảng vì thấy mình giữ hai thẻ bảo hiểm y tế, một cái hết hạn tháng 12 năm 2023, cái kia hết hạn vào tháng 12 năm 2024. Tôi tái xám cả mặt mày, hớt hải đi tìm cái thẻ có hạn đến tháng 12 năm 2025.
Tất nhiên là tôi không tìm thấy cái thẻ nào, sau một giờ đào bới khắp nơi trong nhà và trong trí nhớ của mình. Tôi bắt đầu nghĩ tới việc yêu cầu hãng bảo hiểm cấp lại cho mình một cái thẻ khác, nhưng tôi cần nó gấp cho vài ngày tới thôi, nên họ sẽ không gửi kip được. Và vì có thế nào tôi cũng chẳng tìm thấy cái thẻ đó, tôi bắt đầu tuyệt vọng.
Và trong lúc vô vọng nhìn cái thẻ "cũ" của mình. Hơn một tiếng qua, tôi đã nhìn đó đến hơn chục lần với tâm trạng rối bời và có phần tự trách: "Làm sao một người cẩn thận và luốn sắp xếp mọi thứ theo logic như mình lại có thể chểnh mảng làm mất một cái thẻ quan trọng như thế được". Và rằng "Tại sao tôi lại giữ cẩn thẩn cái thẻ cũ ấy trong khi tôi đã tắc trách đánh mất cái thẻ mới kia ở đâu rồi ???"
Chính cái lúc tôi chán chường chấp nhận sự thật là tôi chỉ có cái thẻ "cũ" đó thôi, thì một ý thức chợt sáng rỡ trong đầu tôi:
"Nhưng bây giờ là tháng 1 năm 2024 cơ mà!!!"
Cái thẻ mà tâm trí tôi tin rằng đã hết hạn đó, chính là cái thẻ mà tôi mất cả giờ rồi để chạy khắp nơi kiếm tìm...
Tua lại tất cả những gì đã diễn ra trong đầu mình một giờ qua, tôi thấy mọi nhận xét, đánh giá của tôi về chính tôi, về tình huống đều đúng cả, ngoại trừ cái ý tưởng đầu tiên mà tôi đã cho phép mình tin, tôi đã có cảm giác rằng mình ở vào cuối năm của năm 2024, và năm sau nhất định phải là năm 2025. Ngay cả cái logic đó cũng đúng nốt, vì đúng thực hiện tại là cuối năm, nhưng mà năm âm lịch.
Cho dù tôi tin vào cảm giác của mình về thời gian, về tính logic của vấn đề, và tất cả những thứ khác, ngoại trừ chỉ có một yếu tố nhỏ là sai lầm thôi, thì nó cũng làm cho toàn bộ tiến trình kia trở thành sai lệch hết cả.
Việc này quả giống như khi ta đi tìm cái kính nằm ở trên mũi vậy.
Thứ ta đương tìm kiếm có thể là thứ nằm ngay trước mắt ta.
Nhưng điều mới mẻ của trò sống mà tôi học được, đó là:
Kẻ soạn trò sống, (hẳn cũng là kẻ gửi gắm tính cách trái khoáy của mình khi tạo ra những cô nàng tinh nghịch), thường đem giấu kín ngọc quý nàng tặng ta ở những chỗ không ngờ.
Ta có thể yêu cầu mong mỏi bất cứ điều gì, (và dù không như ta tưởng tượng, chúng sẽ thành hiện thực), nhưng ta lại không thể lựa chọn thời điểm mà điều ấy xuất hiện ở trong đời.
CC, 2014
En France, il existe deux types d'assurances: Vitale - la carte d'assurance publique est unique et vous devez la conserver toute votre vie. Quant à la Mutuelle, une assurance privée, comme vous devez payer chaque année, vous devez remplacer un nouveau carte chaque année.
Et donc aujourd’hui, en préparation de mon rendez-vous chez l’ophtalmologiste, je suis allé chercher ma carte Mutuelle. Vous ne pouvez probablement pas imaginer qu'en France, consulter un ophtalmologiste et acheter des lunettes sans assurance maladie coûte ridiculement cher. J'ai donc paniquée car je me suis retrouvé avec deux cartes Mutuelle, l'une expirée en décembre 2023, l'autre en décembre 2024. Je suis devenue pâle et j'ai cherché frénétiquement la carte expirée jusqu'en décembre 2025.
Bien sûr, je n'ai pas pu retrouver la carte, après une heure de fouille dans la maison et dans ma mémoire. J'ai commencé à penser à demander à la compagnie d'assurance de me réémettre une autre carte, mais j'en ai besoin de toute urgence pour les prochains jours, elle ne pourra donc en m'envoyer .
Et comme je ne parvenais pas à retrouver cette carte quoi qu'il arrive, j'ai commencé à désespérer. Et en regardant désespérément mon "ancienne" carte. Au cours de la dernière heure, je l'ai regardé plus d'une douzaine de fois avec un sentiment confus, et quelque peu d'irrité :
"Comment quelqu'un comme moi, qui est si prudente et qui arrange toujours tout de manière logique, peut-il être négligente et perdre quelque chose ?"
Et que,
"Pourquoi ai-je soigneusement conservé cette ancienne carte (de 2024), alors que j'ai par inadvertance perdu la nouvelle carte (de 2025) quelque part ???"
Juste au moment où j’en avais assez d’accepter le fait que je n’avais que cette « vieille » carte, une prise de conscience m’est soudainement venue :
"Mais je suis en janvier 2024 !!!"
La carte que mon esprit croyait expirée était celle que j'avais passé des heures à chercher...
En rembobinant tout ce qui s'était passé dans ma tête au cours de l'heure écoulée, j'ai vu que tous mes commentaires et évaluations sur moi-même et sur la situation étaient corrects, à l'exception de la première idée que je me suis permise.
Croyez-moi, j'avais le sentiment d'être à la fin de l’année en 2024, et l’année prochaine doit être 2025. Même cette logique est correcte, car c’est bien la fin de l’année, mais c’est l’année lunaire. .
Même si je fais confiance à mes sentiments sur le timing, la logique du problème et toutes les autres choses, mais comme qu'un petit élément est faux, tout le processus devient complètement faux.
C'est comme lorsque nous cherchons des lunettes sur notre nez.
Ce que nous recherchons se trouve peut-être juste sous nos yeux.
Mais la nouvelle chose que j’ai apprise sur la vie est :
La personne qui compose les jeux de la vie (qui doit aussi être celle qui exprime sa drolle de personnalité en créant des filles espiègles) cache souvent les pierres précieuses qu'elle nous offre dans des endroits inattendus.
Nous pouvons demander n'importe quoi (et même si ce n'est pas ce que nous imaginons, cela se réalisera), mais nous ne pouvons pas choisir quand cela apparaîtra dans la vie.
CC, 2014
Ce que nous recherchons
arrive souvent à des moments inattendus
Tôi biết một người đàn ông rất nóng tính.
Có lần, tôi chứng kiến ông ta, vì thiếu dụng cụ, mà dùng tay không đập thủng hẳn một cái lỗ trên tường. Ông không đủ kiên nhẫn chờ đợi người ta tìm kiếm một cái khoan.
Tất nhiên làm thế cũng khá được việc. Nhưng khi người ta mang khoan tới thì tay của ông đã bị thương, dù may là cũng không nghiêm trọng gì. Thế mà, ông này vẫn một mực cho rằng mình có lý, mặc dù ông chỉ cần đợi 15 phút thôi thì dụng cụ đã có rồi, và ông sẽ không hề hấn chi cả.
Những người luôn cho rằng mình có lý là những người rất không nên tranh cãi cùng. Cũng giống như không nên cãi lý với những kẻ có trí cạn cợt và tâm hẹp hòi. Mỗi người sẽ chỉ nhận thức được đúng với tầm mức của riêng họ.
Dù rất khó, nhưng tôi thấy mình rất nên học cách nhường phần có lý cho những người ham chúng.
Có lý xuông thôi thì cũng khó mà tránh khỏi các đau đớn và nuối tiếc, để sáng tỏ ra được một cái gì.
CC, 2024
Je connais un homme qui est très colérique. Une fois, je l'ai vu, à cause d'un manque d'outils, utiliser ses mains nues pour percer complètement un trou dans le mur, car il n'avait pas la patience d'attendre que quelqu'un trouve une perceuse.
Bien sûr, cela plutôt fonctionne. Mais lorsque les gens ont apporté la perceuse, sa main a été blessée, même si ce n'était pas grave. Cet homme a insisté sur le fait qu’il avait raison, même s’il n’avait besoin que d’attendre 15 minutes, les outils seraient déjà là, et qu’il ne serait pas dutout blessé.
Il me semples qu'il ne faut pas discuter avec celui qui pense toujours avoir raison, tout comme avec des gens qui ont un esprit superficiel et étroit. Chaque personne ne percevra qu'à son propre niveau.
Même si c'est très difficile, je pense que je devrais apprendre à laiser la raison à ceux qui le souhaitent en avoir. Même avoir raison, il est difficile d'éviter la douleur et le regret de comprendre raisonnablement quelque chose.
CC
Si vous voulez la tranquillité d'esprit, réduisez votre désir de convaincre que vous avez raison
Thủa lên ba, tôi rất thích thọc đôi bàn chân nhỏ xíu của mình vào đôi giày của mợ. Đó là đôi giầy cao gót mà với tôi nó mới thật duyên dáng làm sao. Tôi tưởng tượng mình như mợ, một người phụ nữ xinh đẹp.
Đôi khi, tôi cũng xỏ thử vào chiếc dép xốp của cậu, chiếc giầy âu của ông, chiếc guốc gỗ của ngoại... để đi loẹt quẹt quanh sân. Mỗi lần lọt thỏm trong ấy, tôi lại thấy mình trong vai một người (lớn) khác.
Trưởng thành, tôi lại thấy ghê tởm làm sao, mỗi khi phải xỏ chân vào giầy dép đã đi của ai đó khác... Khi tôi không còn muốn đóng vai người kia, tôi cũng học được ra, đối trước cùng một hoàn cảnh, mỗi người sẽ có một góc nhìn, một cách nhận thức, một kiểu phán định, một loại cảm xúc, một cách phản ứng, có thể rất khác nhau. Giống như cùng một màn hình, nhưng mỗi người lại đọc được một nội dung bài thi không giống nhau. Dần dà, tôi ít hoang mang hơn về sự khác biệt đáng sợ đó.
Kiểu như ai đó đã từng nói lên, trừ phi chịu xỏ chân vào đôi giầy mà người khác đã đi, nếu không đừng phán xét. Tôi học được rằng, chìa khóa bình an của nội tâm nơi tôi là chớ tội gì đem mình đi so sánh.
CC, 2024
Chaque personne a une paire de chaussures, et un test
Quand j'avais trois ans, j'adorais mettre mes petits pieds dans les chaussures de ma tante. Ce sont des talons hauts et je les trouve si gracieux. Je m'imaginais comme ma tante, une belle femme.
Parfois, j'essaiais aussi les chaussons en mousse de mon oncle, les chaussures ocidenteaux de mon grand-père, les sabots en bois de ma grand-mère... pour me promener dans la cour. Chaque fois que j’y tombe, je me vois dans le rôle d’une grande personne différente.
En grandissant, je me sentais dégoûté à chaque fois que je devais mettre mes pieds dans les chaussures usagées de quelqu'un d'autre ... quand je ne voulais plus jouer quelqu'un d'autre , j'avais aussi appris que, face à la même situation, chaque personne aura une manière de perception, un type de jugement, une groupe d’émotion, une manière de réagir, qui peuvent être très différentes. C'est comme sur le même écran, mais chaque personne lit un contenu de test différent. Peu à peu, je suis devenu moins confus quant à cette différence.
Comme quelqu'un l'a dit, à moins que vous ne soyez prêt à mettre vos pieds dans les chaussures de quelqu'un d'autre, ne jugez pas. J'ai appris que la clé de ma paix intérieure est d'eviter de me comparer.
CC
Chacune a sa propre paire de chaussures
Chacune a sa propre question d'examen
Trong trò sống, hầu hết ai rồi cũng đi đến một gian đoạn, là lúc ngẫm nghĩ lại, chợt nhận ra mình thường thu hút cùng một kiểu người, cùng một hoàn cảnh trớ trêu, cùng một loại ác nhân, cùng một thứ cảm giác ...
Đó là lúc bạn sẽ tự hỏi: Thật phải chăng là có bài học xưa cũ nào ta vẫn học chưa thông?
Dù đã quên về luật chơi, (bạn sẽ không được biết cản trở nào sẽ có thể xuất hiện), nhưng bạn vẫn mù mờ hình dung ra, điều gì còn chìm trong vô minh, điều đó còn dính chặt vào bạn như một chiếc bóng. Chỉ cho tới khi bạn ý thức được ra, nhìn thẳng vào, chấp nhận vượt qua bài học của mình thông qua vật cản đó.
Đó cũng là lúc bạn có thể gật gù... Quả thật, dường như, không có cuộc gặp gỡ nào ở đời là vô tình, mọi người gặp được đều là hữu duyên.
CC, 2024
Dans le jeu de la vie, la plupart des gens arrivent à un point où, lorsqu'ils réfléchissent, ils se rendent soudain compte qu'ils attirent souvent le même type de personnes, les mêmes situations ironiques, le même type de méchants, les mêmes sentiments...
C’est alors que vous vous demanderez : existe-t-il vraiment une vieille leçon que nous n’avons pas encore apprise ?
Même si vous avez oublié les règles du jeu, vous ne saurez pas quels obstacles peuvent apparaître, mais vous avez toujours une vague idée que: ce qui se cache encore dans l'ignorance vous colle encore et encore, comme une ombre. Seulement jusqu'à nous nous en rendions compte, le regardons et acceptons de surmonter nos leçons en traversant cet obstacle.
C'est à ce moment-là que vous pouvez hocher la tête... Vraiment aucune rencontre dans la vie n'est accidentelle. Toute personne que vous rencontrez est une personne prédestinée.
CC
Il n'y a rien d'accidentel
Toutes rencontres sont programmée à arriver
Bạn đi lang thang trong cõi sống với một tài sản duy nhất: THỜI GIAN.
Mỗi người đều có một vốn thời gian buộc phải tiêu thụ như nhau: 24h trong ngày.
Bạn không tiêu, nó cũng hết. Bạn giàu hay nghèo, được hay mất, vui hay khổ, thành công hay thất bại... dầu bạn có thế nào, nó cũng bỏ bạn mà đi. Để rồi, đêm lại đêm, MẠNG SỐNG của bạn ngày một ngày sẽ ngắn đi, và vốn thời gian của bạn, cũng như tất cả mọi sinh linh sống khác, lại quay trở về con số 0... Công bằng và bình đẳng đến chao lòng.
Tin mừng, cái còn lại sẽ là thành quả của việc bạn tiêu 24h trong ngày đó của như thế nào. Bạn chỉ có chúng làm vốn liếng cho ngày hôm sau, nếu bạn lại được cấp cho từng ấy hơi gian nữa... Thế gọi là SỐNG, có phải không?
Thế mà, bởi cả mạng sống lẫn thời gian, đối với bạn, đều chỉ là một cảm giác, nên bạn hầu như không thể rạch ròi rõ ràng sự tinh tế này, cho tới khi bạn không còn chúng.
Nhiều ngươi đã từng nói, trước lúc rời khỏi cuộc chơi:
Mạng sống của tôi đã hết rồi, tôi không còn thời gian nữa.
Có lẽ, chỉ những giây cuối cùng đó ngươi ta mới thực sự kinh nghiệm được cái gọi là:
mất thời gian, là mất mạng sống.
CC, 2024
Si perdre du temps est perdre la vie
Chỉ có một luật chơi, và một lời chỉ dẫn, khi bước vào cõi sống, đó là:
Bất cứ ai đều có thể lựa chọn cốt truyện: điểm xuất phát, đích đến, phương hướng, những con đường, để hoàn thiện ý nghĩa của toàn bộ quá trình, nhưng không ai được biết trước những cản trở, khó khăn nào sẽ xuất hiện.
Trong cõi sống, cái gì cũng có thể mọc lớn, ngoại trừ cái chưa từng được gieo trồng.
Nếu là vậy, bạn có dám quyết định bước vào cuộc chơi không?
Tôi thì đang nghĩ, liệu chăng chúng ta có thật quyền chọn lựa đó?
Ce qui ne peut pas pousser
c'est ce qui n'a jamais été planté