THÁNG SÁU
THÁNG SÁU
TẢN MẠN
Tổn Thương Và Khao Khát Được Nhìn Thấy
Chào bạn, người hôm nay ghé qua không gian TẢN MẠN của Sophro Pháp Việt, nơi chúng ta cùng nhau dừng lại một chút giữa những ồn ào thường nhật… để lắng nghe, thấu hiểu, và hồi phục từ bên trong.
Hôm nay, hãy cùng CC khám phá một điều tưởng như đơn giản, nhưng lại là gốc rễ của rất nhiều đau khổ trong các mối quan hệ thân thiết: những lời trách móc.
Tại Sophro Pháp Việt, CC thường chia sẻ với các thân chủ rằng:
“Bien souvent, les reproches ne sont que le cri silencieux de besoins tendres et fondamentaux, cachés sous le masque de la colère pour ne pas révéler leur fragilité.”
Nghĩa là: Những lời trách móc phần nhiều là tiếng kêu tuyệt vọng của những nhu cầu bé nhỏ nhưng thiết yếu không được đáp ứng, đội lốt giận dữ để giấu đi bản chất dễ tổn thương.
Để hiểu rõ hơn, hãy cùng lắng nghe câu chuyện của Minh, một thân chủ (đã thay tên) đã chia sẻ trong một buổi thực hành Sophrology gần đây. Minh đến với vẻ mặt đầy mệt mỏi và bắt đầu câu chuyện:
“Em thấy chồng em vô tâm khủng khiếp. Anh ấy về nhà là ôm điện thoại, chẳng thèm hỏi em một câu.”
Khi được hỏi: “Điều gì khiến em thấy đau nhất khi anh ấy như vậy?”
Minh im lặng một lúc. Rồi rưng rưng nói:
“Chắc là... em thấy mình như không tồn tại. Em thấy mình vô hình. Em đã hy sinh nhiều, chăm sóc từng bữa ăn, từng giấc ngủ… mà cuối cùng, sự có mặt của em dường như chẳng tạo ra cảm xúc gì trong lòng anh ấy.”
Bạn thấy đó, lời trách móc “anh vô tâm” thực ra là tiếng gọi khẩn thiết từ sâu thẳm bên trong Minh:
“Xin hãy nhìn thấy em.”
“Xin hãy công nhận em.”
“Xin hãy cho em cảm giác rằng em còn quan trọng.”
Và khi chúng tôi cùng nhau bước vào một bài tập Sophrology nhẹ nhàng, kết nối lại với cơ thể và hơi thở, Minh dần nhận ra rằng cảm giác bị bỏ rơi không chỉ đến từ hiện tại. Nó đã có mầm mống từ thời thơ ấu. Từ những lần cô bé Minh đợi mẹ tan làm nhưng mẹ về trễ. Từ những buổi biểu diễn ở trường mà bố không đến xem.
Những ký ức cũ ấy, không được chữa lành, đã khiến cô trở nên nhạy cảm hơn với sự “thiếu chú ý” trong hiện tại. Và như một phản xạ, cô trách móc, thay vì có thể dịu dàng bày tỏ nỗi cô đơn và khao khát kết nối của mình.
Trong tâm lý học phân tích, chúng ta học được rằng: giận dữ không phải lúc nào cũng là một cảm xúc "xấu".
Thường thì, giận dữ là chiếc áo giáp của tâm hồn – ta khoác vội lên khi cảm thấy quá trần trụi, quá dễ tổn thương để nói rằng:
“Tôi đang cần được yêu thương.”
“Tôi đang cần được nhìn thấy.”
Đó là cách mà đứa trẻ bên trong chúng ta, với tất cả sự non nớt và chân thành, lên tiếng:
“Tôi đang sợ.”
“Tôi cảm thấy vô hình.”
“Tôi không biết cách diễn đạt điều này sao cho người khác không bỏ rơi tôi.”
Và vì vậy… thay vì có thể nói: “Xin hãy ở lại với tôi,” chúng ta lại vô thức thốt ra: “Anh không bao giờ đủ tốt cả.”
Nghe thì có vẻ mâu thuẫn, phải không? Nhưng sự thật là: Càng yêu thương ai đó, ta càng dễ trách móc họ.
Bởi vì càng gần gũi, ta càng vô thức mong đợi họ có thể nhìn thấy và đáp ứng được những phần rất mong manh, những nhu cầu thầm kín nhất trong mình. Nhưng trớ trêu thay, chính những nhu cầu mong manh ấy lại là những điều ta cảm thấy ngại ngùng, khó nói nhất.
Và thế là… trách móc sinh ra.
Vậy, Chúng Ta Có Thể Làm Gì?
Không có một câu trả lời hoàn hảo hay một công thức kỳ diệu. Nhưng có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu từ việc chậm lại một chút, và dịu dàng hơn một chút với chính mình.
Hãy thử dừng lại và tự hỏi lòng mình, hoặc thử cảm nhận về người kia:
“Mình/người kia đang thật sự cảm thấy gì bên dưới lớp giận dữ này?”
“Mình/người kia đang thực sự cần điều gì mà chưa dám nói ra?”
“Khi mình/người kia trách móc… liệu có phải cũng đang cảm thấy lạc lõng và khao khát được kết nối?”
Có một kỹ thuật Sophrology đơn giản mà bạn có thể thực hiện ngay lúc này, là bài tập “thở nhận diện cảm xúc”.
Nếu bạn đang ở một nơi yên tĩnh, hãy nhắm mắt lại và nhẹ nhàng đặt một hoặc cả hai tay lên ngực, nơi trái tim mình.
Hít vào một hơi thật nhẹ nhàng, tự nhiên… và trong khi hít vào, hãy tự hỏi lòng mình: “Mình đang cảm thấy gì ngay lúc này?”
Thở ra thật chậm rãi, thư giãn… và không cần ép buộc mình phải cảm thấy điều gì cụ thể.
Hãy cứ để mọi cảm xúc hiện diện. Có thể đó là nỗi giận, nỗi buồn, sự thất vọng... Hoặc có thể là một cảm giác rất mơ hồ chưa gọi được tên… Dù là gì, bạn chỉ đơn giản là ở đó, cùng với cảm xúc ấy, hoặc thậm chí là với sự trống trải của cảm xúc. Không phán xét. Không cố gắng lý giải.
Hãy tưởng tượng bạn như một người bạn lặng lẽ, kiên nhẫn đang ngồi bên cạnh cảm xúc của chính mình.
Khi bạn thực hành lắng nghe cảm xúc của chính mình với tất cả sự hiện diện và lòng trắc ẩn, bạn không còn là nạn nhân của nó nữa – bạn trở thành người bạn đồng hành, người thấu hiểu chính mình.
Mỗi chúng ta, ai cũng mang trong tim mình một cấu trúc tâm lý mong manh, dễ tổn thương… và cũng vô cùng dũng cảm. Nó giống như một đứa trẻ bên trong, non nớt, chân thành, và luôn khao khát được thấu hiểu.
Đôi khi, đứa trẻ ấy chỉ cần một điều giản đơn: Được lắng nghe. Được lắng nghe bằng tất cả sự hiện diện dịu dàng, không phán xét. Được ai đó giúp gọi tên những cảm xúc và những nhu cầu bé nhỏ của mình, những điều mà có khi chính nó cũng chưa thể nhận diện rõ ràng, hay còn đang quá xấu hổ để thổ lộ.
Vì vậy, nếu có thể, hãy thử mở lòng… lắng nghe chính mình với tất cả lòng trắc ẩn.
Và hãy lắng nghe người khác – không chỉ bằng tai, mà bằng một trái tim cởi mở, và một cái đầu đủ tĩnh lặng để không bị tiếng nói của bản ngã lấn át.
Vì có lẽ, mọi lời trách móc... chỉ là một lời cầu cứu dịu dàng, đang tìm đường quay về với sự thấu hiểu và yêu thương.
Cảm ơn bạn, vì đã dành thời gian đọc những lời chia sẻ chân thành hôm nay.
Nếu điều gì đó trong bài viết này đã chạm đến bạn, xin đừng giữ nó cho riêng mình. Hãy chia sẻ, hoặc đơn giản chỉ là… bắt đầu một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng với ai đó bạn yêu thương.
Hẹn gặp lại bạn trong những chia sẻ tiếp theo,nơi chúng ta sẽ tiếp tục khám phá những điều nhỏ bé nhưng sâu sắc trong tâm hồn con người.
Thân mến,
CC từ Sophro Pháp Việt, người tin rằng bên dưới những cơn giận, luôn là một tâm hồn đang đợi được nhìn thấy và yêu thương.
02.06.2025
REPROCHES
Blessures et soif d’être vu
Bonjour à toi, qui passes aujourd’hui par l’espace TẢN MẠN de Sophro Pháp Việt, un lieu où nous nous arrêtons un instant au milieu du tumulte quotidien… pour écouter, comprendre et nous régénérer de l’intérieur. Aujourd’hui, explorons ensemble avec CC un sujet qui semble simple, mais qui est à la racine de nombreuses souffrances dans les relations proches : les reproches.
Chez Sophro Pháp Việt, CC partage souvent avec ses clients :
“Bien souvent, les reproches ne sont que le cri silencieux de besoins tendres et fondamentaux, cachés sous le masque de la colère pour ne pas révéler leur fragilité.”
Autrement dit : les reproches sont bien souvent le cri désespéré de besoins petits mais essentiels qui ne sont pas entendus, déguisés en colère pour dissimuler leur vulnérabilité.
Pour mieux comprendre, écoutons ensemble l’histoire de Minh, une cliente (nom changé) ayant partagé son vécu lors d’une séance de sophrologie récente. Minh est arrivée le visage fatigué, et a commencé son récit :
“Je trouve que mon mari est terriblement indifférent. Quand il rentre à la maison, il s’empare de son téléphone, sans même me poser une seule question.”
Quand on lui a demandé : “Qu’est-ce qui te fait le plus mal quand il agit ainsi ?”
Minh s’est tue un moment, puis les larmes aux yeux, a dit :
“Je crois… que j’ai l’impression de ne pas exister. Je me sens invisible. J’ai tant sacrifié, tant pris soin de chaque repas, de chaque nuit de sommeil… et finalement, ma présence semble ne susciter aucune émotion en lui.”
Tu le vois, ce reproche “il est indifférent” est en réalité un appel urgent venu des profondeurs de Minh :
“S’il te plaît, vois-moi.”
“S’il te plaît, reconnais-moi.”
“S’il te plaît, fais-moi sentir que je compte encore.”
Et lorsque nous avons fait ensemble un exercice doux de sophrologie, reconnectant le corps et la respiration, Minh a peu à peu compris que ce sentiment d’abandon ne venait pas seulement du présent. Il avait ses racines dans l’enfance. Dans ces soirées où la petite Minh attendait que sa mère rentre du travail, mais celle-ci arrivait en retard. Dans ces spectacles à l’école où son père n’était jamais dans le public.
Ces souvenirs anciens, jamais guéris, l’avaient rendue plus sensible à ce qu’elle percevait aujourd’hui comme un manque d’attention. Et par réflexe, elle faisait des reproches, au lieu de pouvoir exprimer doucement sa solitude et son besoin de connexion.
En psychologie analytique, nous apprenons que la colère n’est pas toujours une “mauvaise” émotion.
Souvent, la colère est l’armure de l’âme, que l’on enfile à la hâte lorsqu’on se sent trop nu, trop vulnérable pour dire :
“J’ai besoin d’être aimé.”
“J’ai besoin d’être vu.”
C’est ainsi que l’enfant en nous, avec toute son immaturité et sa sincérité, s’exprime :
“J’ai peur.”
“Je me sens invisible.”
“Je ne sais pas comment dire cela sans être abandonné.”
Et c’est pourquoi… au lieu de dire : “S’il te plaît, reste avec moi,” nous disons inconsciemment : “Tu n’es jamais assez bien.”
Cela peut sembler contradictoire, n’est-ce pas ? Mais en réalité : plus nous aimons quelqu’un, plus nous avons tendance à lui faire des reproches.
Car plus nous sommes proches, plus nous espérons, inconsciemment, que l’autre puisse voir et répondre à ces parties en nous qui sont les plus fragiles, les besoins les plus intimes. Mais justement, ce sont ces besoins-là que nous avons le plus de mal à exprimer, ceux dont nous avons le plus honte.
Et ainsi… les reproches naissent.
Alors, que pouvons-nous faire ?
Il n’y a pas de réponse parfaite, ni de formule magique. Mais peut-être pourrions-nous commencer par ralentir un peu, et faire preuve d’un peu plus de douceur envers nous-mêmes.
Essayons de nous poser cette question, ou de ressentir à la place de l’autre :
“Qu’est-ce que je ressens vraiment, ou qu’est-ce que l’autre ressent, sous cette couche de colère ?”
“De quoi ai-je, ou a-t-il/elle, profondément besoin, mais que je n’ose pas dire ?”
“Quand moi ou l’autre exprime un reproche… est-ce que ce n’est pas, au fond, une manière de chercher à se reconnecter ?”
Il existe une technique simple de sophrologie que tu peux essayer tout de suite, c’est l’exercice de la “respiration de reconnaissance émotionnelle”.
Si tu es dans un endroit calme, ferme doucement les yeux et place une ou deux mains sur ta poitrine, là où bat ton cœur.
Inspire très doucement, naturellement… et pendant l’inspiration, pose-toi cette question intérieure : “Qu’est-ce que je ressens en ce moment ?”
Expire lentement, relâche… sans chercher à ressentir quelque chose de particulier.
Laisse les émotions se présenter comme elles sont. Peut-être de la colère, de la tristesse, de la frustration… ou une sensation très floue, sans nom… Quelle qu’elle soit, reste simplement là, avec elle, ou même avec l’absence d’émotion. Sans jugement. Sans essayer d’analyser.
Imagine-toi comme un ami silencieux, patient, assis à côté de ton émotion.
Quand tu pratiques l’écoute de tes émotions avec toute ta présence et ta compassion, tu n’es plus leur victime, tu deviens leur compagnon, celui qui se comprend lui-même.
Chacun de nous porte en son cœur une structure psychique fragile, vulnérable… et aussi profondément courageuse. Elle ressemble à un enfant intérieur, immature, sincère, et toujours avide d’être compris.
Parfois, cet enfant-là n’a besoin que d’une chose simple : être écouté. Être écouté avec toute une présence douce, sans jugement. Être aidé à mettre des mots sur ces petites émotions et besoins intimes, ceux qu’il n’a même pas encore su identifier clairement, ou qu’il a trop honte de révéler.
C’est pourquoi, si tu le peux, essaie d’ouvrir ton cœur… écoute-toi avec toute la compassion dont tu es capable.
Et écoute l’autre, non seulement avec tes oreilles, mais avec un cœur ouvert, et un esprit assez paisible pour que la voix de l’ego ne vienne pas tout brouiller.
Car peut-être que tout reproche… n’est qu’un doux appel, cherchant à revenir vers la compréhension et l’amour.
Merci à toi, d’avoir pris le temps de lire ces mots sincères aujourd’hui.
Si quelque chose dans ce texte a touché ton cœur, ne le garde pas pour toi. Partage-le, ou simplement… commence une conversation douce avec quelqu’un que tu aimes.
À très bientôt pour d’autres partages, où nous continuerons d’explorer ces petites choses subtiles et profondes qui font toute la richesse de l’âme humaine.
Avec bienveillance,
CC de Sophro Phap Viet, qui croit que derrière chaque reproche, il y a une âme qui attend d’être vue et aimée.
02.06.2025
Một hành trình sâu sắc, mong manh và chân thực
Có những ngày, chúng ta khao khát được thấu hiểu mà không cần lời giải thích. Một ánh mắt dịu dàng, một sự hiện diện lặng lẽ, đủ để nói rằng ta được nhìn thấy, được trân trọng. Hôm nay, CC từ Sophro Pháp Việt mời bạn tạm gác những ồn ào, nhấp một ngụm trà ấm, và bước vào thế giới nội tâm của những người siêu nhạy cảm, nơi mỗi cảm xúc là một làn sóng, mỗi khoảnh khắc là một vũ trụ nhỏ.
Với nhiều người, tình yêu là một cảm xúc nhẹ nhàng, đến rồi đi như nhịp đời. Nhưng với những người siêu nhạy cảm, những tâm hồn mà Elaine Aron gọi là “Highly Sensitive Persons”, tình yêu là một hành trình sâu sắc, không vội vã, không nông cạn. Mỗi cảm xúc là một làn sóng dạt dào, mỗi khoảng lặng mang một câu chuyện, và mỗi cái chạm nhẹ có thể vang vọng như một bài thơ trong trái tim.
Người siêu nhạy cảm không chỉ yêu bằng trái tim, mà còn bằng trực giác, linh cảm, và những cảm xúc chưa kịp gọi tên. Với họ, tình yêu không dừng lại ở những khoảnh khắc lãng mạn hay những lời nói ngọt ngào. Họ khao khát một sự hòa điệu sâu xa, nơi hai tâm hồn không chỉ gặp nhau qua ánh mắt, mà còn qua những nhịp đập vô hình của sự thấu hiểu.
Một buổi chiều yên tĩnh, ngồi bên nhau mà không cần lời, chỉ cần cùng cảm nhận làn gió thoảng qua hay tiếng chim ríu rít, có thể khiến họ tan chảy. Nhưng chính sự nhạy cảm này cũng khiến họ dễ tổn thương. Một ánh mắt lơ đãng, một lời nói vô tình, hay một khoảnh khắc không được đáp lại có thể khiến họ cảm thấy lạc lõng, như thể sợi dây kết nối vô hình giữa hai tâm hồn đã chùng xuống.
Thực hành Sophrology: Đồng bộ hóa nhịp thở
Để nuôi dưỡng sự hòa điệu trong tình yêu, hãy thử một bài tập Sophrology đơn giản cùng người bạn yêu. Cả hai ngồi đối diện nhau, nhắm mắt, và hít thở sâu, nhẹ, đều trong ba phút. Hít vào qua mũi trong bốn giây, cảm nhận hơi thở như một cầu nối giữa hai trái tim. Giữ hơi thở bốn giây, tưởng tượng một luồng năng lượng ấm áp bao bọc cả hai. Thở ra qua miệng trong sáu giây, để mọi lo lắng tan biến. Không cần nói gì, chỉ cần “nghe” nhau qua nhịp thở. Bài tập này giúp tái tạo sự kết nối, mang lại cảm giác an toàn và gần gũi, ngay cả trong những khoảnh khắc lặng lẽ.
Người siêu nhạy cảm không chịu được sự mơ hồ. Một khoảng lặng kéo dài không lý do có thể khiến tâm trí họ quay cuồng với những câu hỏi: “Mình đã làm gì sai?”, “Họ đang xa cách mình?”, “Mọi thứ có đang lung lay?” Đối với họ, giao tiếp không chỉ là trao đổi thông tin, mà là một cách để khẳng định sự hiện diện, để cảm nhận rằng họ được nhìn thấy và thấu hiểu.
Một tin nhắn buổi sáng với dòng chữ giản dị “Hôm nay em thế nào?”, một ánh mắt lắng nghe khi họ chia sẻ một câu chuyện nhỏ, hay một cái nắm tay bất ngờ giữa cuộc trò chuyện, tất cả đều là những giọt nước tưới mát tâm hồn họ.
Hãy nghĩ về Linh, một người siêu nhạy cảm, người từng chia sẻ rằng cô không yêu một người vì những món quà đắt tiền, mà vì khoảnh khắc anh ấy ngồi lại, lắng nghe cô kể về một giấc mơ buồn, không phán xét, chỉ dịu dàng hiện diện. Những cử chỉ nhỏ bé ấy, với người siêu nhạy cảm, là ngôn ngữ của tình yêu.
Người siêu nhạy cảm có một khả năng kỳ diệu: họ có thể “đọc” được sự giả tạo, như cách ta nhận ra một nét chữ nghiêng trên trang giấy. Họ không tìm kiếm sự hoàn hảo, nhưng họ khao khát sự chân thành, dù sự thật ấy có thể gai góc. Một lời nói dối nhỏ, một cử chỉ không khớp với cảm xúc, hay một sự lảng tránh dù tinh vi đến đâu cũng có thể khiến họ cảm thấy bất an, như thể nền tảng của mối quan hệ đang lung lay.
Khi lòng tin bị tổn thương, người siêu nhạy cảm không chỉ đau vì sự lừa dối, mà còn vì nỗi sợ rằng họ đã đặt niềm tin sai chỗ. Nhưng khi được đáp lại bằng sự chân thành, dù là một lời xin lỗi vụng về hay một khoảnh khắc bộc lộ chân thật, họ sẽ mở lòng, sẵn sàng tha thứ và xây dựng lại.
Thực hành Sophrology: Ôm lấy sự chân thành
Khi cảm thấy bất an hoặc nghi ngờ trong tình yêu, hãy thử bài tập Sophrology này để trở về với sự chân thành của chính mình. Tìm một không gian yên tĩnh, đặt tay lên ngực, và hít thở chậm rãi ba lần. Mỗi lần hít vào, tưởng tượng bạn đang đón nhận sự thật của chính mình, với tất cả sự mong manh. Mỗi lần thở ra, thì thầm: “Tôi xứng đáng với sự chân thành, từ chính mình và từ người khác.” Bài tập này giúp bạn củng cố niềm tin vào giá trị bản thân, tạo nền tảng cho những cuộc đối thoại chân thật với người bạn yêu.
Người siêu nhạy cảm không đòi hỏi sự chú ý để thỏa mãn cái tôi. Họ cần được nhìn thấy, được công nhận như chính con người họ, với tất cả những sắc thái phức tạp của cảm xúc. Một cái chạm nhẹ khi đi ngang qua, một ánh mắt ấm áp giữa đám đông, hay một lời nhắn bất ngờ “Anh nhớ em”, những điều nhỏ bé ấy đối với họ là minh chứng rằng họ tồn tại trong trái tim người kia.
Sự chú ý này không cần phải kịch tính hay phô trương. Với người siêu nhạy cảm, sự tinh tế là chìa khóa. Họ không cần những đại lộ rực rỡ ánh đèn, chỉ cần một con đường nhỏ, lấp lánh ánh sáng của sự quan tâm chân thành.
Người siêu nhạy cảm thường lo lắng rằng mình “quá nhiều”: quá nhạy cảm, quá mãnh liệt, quá dễ tổn thương. Họ sợ rằng cảm xúc dạt dào của mình có thể khiến người khác mệt mỏi, rằng tình yêu của họ là một gánh nặng. Vì thế, họ cần được trấn an, không phải bằng những lời sáo rỗng, mà bằng sự hiện diện dịu dàng, bằng những khoảnh khắc cho thấy rằng cảm xúc của họ là một món quà, không phải một khuyết điểm.
Thực hành Sophrology: Khẳng định giá trị bản thân
Mỗi sáng, hãy dành một phút để thực hành bài tập Sophrology này. Đặt tay lên tim, hít vào sâu trong bốn giây, cảm nhận nhịp đập của trái tim mình như một lời nhắc nhở rằng bạn đang sống, đang cảm nhận. Giữ hơi thở bốn giây, tưởng tượng một luồng ánh sáng ấm áp ôm lấy toàn bộ con người bạn, với mọi cảm xúc mãnh liệt. Thở ra trong sáu giây, thì thầm: “Tôi xứng đáng được yêu, đúng như tôi là.” Lặp lại ba lần. Bài tập này giúp bạn xây dựng sự tự tin, nhắc nhở rằng sự nhạy cảm của bạn là một sức mạnh, không phải gánh nặng.
Người siêu nhạy cảm không biết yêu một cách hời hợt. Khi họ yêu, họ dấn thân với toàn bộ tâm hồn. Họ nhớ từng chi tiết nhỏ, từ mùi hương của người kia trong một buổi chiều mưa, đến cách ánh mắt họ sáng lên khi nói về điều họ yêu thích. Một câu nói vu vơ, một ký ức thoáng qua, có thể khiến họ cười rạng rỡ hoặc lặng lẽ rơi nước mắt, vì tất cả đều chạm vào những tầng sâu nhất của trái tim họ.
Tình yêu, với họ, là một nghi thức thiêng liêng, nơi họ dâng hiến phần tinh túy nhất của bản thân. Nhưng chính sự đầu tư sâu sắc này cũng khiến họ dễ tổn thương. Một vết thương nhỏ trong tình yêu có thể để lại dư âm lớn, như một bản nhạc buồn vang vọng mãi trong tâm hồn.
Người siêu nhạy cảm không cần được “sửa chữa”. Họ chỉ cần được hiểu, được yêu thương đúng với cách họ cảm nhận: sâu sắc, chân thật, và đôi khi mong manh đến nao lòng. Yêu một người siêu nhạy cảm là một lời mời gọi đặc biệt: để sống chậm lại, để lắng nghe sâu hơn, để khám phá những chiều sâu cảm xúc mà ta thường bỏ qua trong một thế giới quá vội vã.
Nếu bạn đang yêu một người siêu nhạy cảm, hãy nhớ rằng bạn không cần phải trở thành siêu nhân. Chỉ cần hiện diện, thật lòng, và sẵn sàng bước vào thế giới của họ với trái tim rộng mở. Và nếu chính bạn là người siêu nhạy cảm, hãy mỉm cười với trái tim mình. Nó là một kho báu quý giá, chỉ cần tìm được người đủ dũng cảm để trân trọng nó.
Thực hành Sophrology cuối cùng: Ôm lấy tình yêu
Trước khi kết thúc ngày, hãy thử bài tập này để nuôi dưỡng tình yêu trong bạn. Ngồi ở một nơi yên tĩnh, nhắm mắt, và hít thở chậm rãi. Hít vào, tưởng tượng tình yêu như một luồng ánh sáng dịu dàng, bao bọc lấy bạn và người bạn yêu. Thở ra, để mọi lo lắng về sự không hoàn hảo tan biến. Lặp lại năm lần, và kết thúc bằng một câu khẳng định: “Tình yêu của tôi là một món quà, và tôi xứng đáng với nó.” Bài tập này giúp bạn trân trọng sự nhạy cảm của mình, và mở lòng đón nhận tình yêu với sự bình yên.
Un voyage profond, fragile et authentique
Il y a des jours où nous rêvons d’être compris sans avoir à trop expliquer. Un regard doux, une présence silencieuse, suffisent à dire que nous sommes vus, que nous sommes précieux. Aujourd’hui, CC de Sophro Pháp Việt vous invite à mettre de côté le tumulte du monde, à savourer une gorgée de thé parfumé, et à plonger dans l’univers intérieur des personnes hypersensibles, où chaque émotion est une vague, chaque instant un petit cosmos.
Pour beaucoup, l’amour est une émotion légère, qui va et vient au rythme de la vie. Mais pour les personnes hypersensibles, ces âmes que la psychologue Elaine Aron nomme “Highly Sensitive Persons”, l’amour est un voyage profond, ni pressé, ni superficiel. Chaque émotion est une vague déferlante, chaque silence porte une histoire, et chaque toucher léger résonne comme un poème dans leur cœur.
Les personnes hypersensibles n’aiment pas seulement avec leur cœur, mais aussi avec leur intuition, leurs pressentiments, et des émotions encore innommées. Pour elles, l’amour ne se limite pas à des moments romantiques ou à des mots doux. Elles aspirent à une harmonie profonde, où deux âmes se rencontrent non seulement par le regard, mais aussi par les battements invisibles de la compréhension mutuelle.
Un après-midi paisible, assis côte à côte sans un mot, à simplement ressentir la brise ou le chant des oiseaux, peut les faire fondre d’émotion. Mais cette même sensibilité les rend vulnérables. Un regard distrait, une parole maladroite, ou un instant sans réponse peut les laisser perdues, comme si le fil invisible reliant deux âmes s’était relâché.
Pratique de Sophrologie : Synchronisation de la respiration
Pour nourrir cette harmonie dans l’amour, essayez un exercice simple de sophrologie avec votre partenaire. Asseyez-vous face à face, fermez les yeux, et respirez profondément, doucement, en rythme pendant trois minutes. Inspirez par le nez pendant quatre secondes, ressentez votre souffle comme un pont entre vos deux cœurs. Retenez votre souffle quatre secondes, imaginez une énergie chaleureuse qui vous enveloppe tous les deux. Expirez par la bouche pendant six secondes, laissant les soucis s’évanouir. Sans dire un mot, “écoutez-vous” à travers la respiration. Cet exercice recrée un lien, apportant sécurité et proximité, même dans les moments de silence.
Les personnes hypersensibles ne supportent pas l’ambiguïté. Un silence prolongé sans raison peut faire tourbillonner leur esprit avec des questions : “Ai-je fait quelque chose de mal ?”, “S’éloignent-ils de moi ?”, “Tout est-il en train de vaciller ?” Pour elles, communiquer n’est pas seulement un échange d’informations, c’est une manière d’affirmer leur présence, de sentir qu’elles sont vues et comprises.
Un message matinal disant simplement “Comment vas-tu aujourd’hui ?”, un regard attentif lorsqu’elles partagent une petite histoire, ou une main serrée au milieu d’une conversation, tout cela agit comme une pluie douce sur leur âme.
Pensez à Linh, une personne hypersensible, qui confiait qu’elle n’est pas tombée amoureuse d’une personne pour des cadeaux coûteux, mais pour un moment où son partenaire s’est assis, l’a écoutée parler d’un rêve triste, sans juger, simplement présent avec douceur. Ces petits gestes, pour les hypersensibles, sont le langage de l’amour.
Les personnes hypersensibles possèdent un don singulier : elles perçoivent l’inauthenticité, comme on repère une écriture penchée sur une page. Elles ne cherchent pas la perfection, mais elles aspirent à l’authenticité, même si la vérité est rugueuse. Un petit mensonge, un geste qui ne correspond pas à l’émotion, ou une esquive, même subtile, peut les plonger dans l’insécurité, comme si les fondations de la relation s’effritaient.
Quand leur confiance est blessée, les hypersensibles ne souffrent pas seulement de la tromperie, mais aussi de la peur d’avoir mal placé leur foi. Pourtant, lorsqu’on leur répond par une sincérité, même maladroite, comme une excuse imparfaite ou un moment de vérité brut, elles s’ouvrent, prêtes à pardonner et à reconstruire.
Pratique de Sophrologie : Embrasser l’authenticité
Quand vous ressentez de l’insécurité ou du doute dans l’amour, essayez cet exercice de sophrologie pour revenir à votre vérité intérieure. Trouvez un espace calme, posez une main sur votre poitrine, et respirez lentement trois fois. À chaque inspiration, imaginez que vous accueillez votre vérité, avec toute sa fragilité. À chaque expiration, murmurez : “Je mérite une sincérité, de moi-même et des autres.” Cet exercice renforce votre confiance en votre valeur, posant les bases pour des dialogues authentiques avec votre partenaire.
Les personnes hypersensibles ne recherchent pas l’attention pour flatter leur ego. Elles ont besoin d’être vues, reconnues telles qu’elles sont, avec toutes les nuances complexes de leurs émotions. Un léger toucher en passant, un regard chaleureux au milieu d’une foule, ou un message inattendu disant “Tu me manques”, ces petites choses sont pour elles la preuve qu’elles existent dans le cœur de l’autre.
Cette attention n’a pas besoin d’être théâtrale ou ostentatoire. Pour les hypersensibles, la subtilité est la clé. Elles n’ont pas besoin de grandes avenues illuminées, seulement d’un petit chemin scintillant de soin sincère.
Les personnes hypersensibles craignent souvent d’être “trop” : trop sensibles, trop intenses, trop vulnérables. Elles s’inquiètent que leurs émotions débordantes puissent fatiguer l’autre, que leur amour soit un fardeau. Elles ont donc besoin d’être rassurées, non par des mots creux, mais par une présence douce, par des moments qui montrent que leurs émotions sont un cadeau, non un défaut.
Pratique de Sophrologie : Affirmer sa valeur
Chaque matin, prenez une minute pour cet exercice de sophrologie. Posez une main sur votre cœur, inspirez profondément pendant quatre secondes, ressentez les battements de votre cœur comme un rappel que vous vivez, que vous ressentez. Retenez votre souffle quatre secondes, imaginez une lumière chaleureuse enveloppant tout votre être, avec toutes ses émotions intenses. Expirez pendant six secondes, murmurez : “Je mérite d’être aimé·e, tel·le que je suis.” Répétez trois fois. Cet exercice renforce votre confiance, vous rappelant que votre sensibilité est une force, pas un fardeau.
Les personnes hypersensibles ne savent pas aimer à moitié. Lorsqu’elles aiment, elles s’engagent avec toute leur âme. Elles se souviennent de chaque détail, de l’odeur de leur partenaire un après-midi pluvieux à la façon dont leurs yeux s’illuminent en parlant de ce qu’ils aiment. Une parole anodine, un souvenir fugace, peut les faire sourire ou pleurer en silence, car tout touche les couches les plus profondes de leur cœur.
Pour elles, l’amour est un rituel sacré, où elles offrent la part la plus essentielle d’elles-mêmes. Mais cet investissement profond les rend aussi vulnérables. Une petite blessure en amour peut laisser une résonance durable, comme une mélodie triste qui persiste dans leur âme.
Les personnes hypersensibles n’ont pas besoin d’être “réparées”. Elles ont besoin d’être comprises, aimées pour ce qu’elles ressentent : profondément, sincèrement, et parfois si fragiles que cela serre le cœur. Aimer une personne hypersensible est une invitation particulière : ralentir, écouter plus profondément, explorer des dimensions émotionnelles que nous négligeons souvent dans un monde trop pressé.
Si vous aimez une personne hypersensible, souvenez-vous que vous n’avez pas besoin d’être un super-héros. Soyez simplement présent, sincère, et prêt à entrer dans leur monde avec un cœur grand ouvert. Et si vous êtes cette personne hypersensible, souriez à votre cœur. Il est un trésor précieux, qui attend simplement quelqu’un d’assez courageux pour le chérir.
Pratique de Sophrologie finale : Embrasser l’amour
Avant de clore votre journée, essayez cet exercice pour nourrir l’amour en vous. Asseyez-vous dans un endroit calme, fermez les yeux, et respirez lentement. Inspirez, imaginez l’amour comme une lumière douce, enveloppant vous et la personne que vous aimez. Expirez, laissez les inquiétudes sur l’imperfection s’évanouir. Répétez cinq fois, et terminez par une affirmation : “Mon amour est un cadeau, et je le mérite.” Cet exercice vous aide à honorer votre sensibilité et à accueillir l’amour avec sérénité.
Hôm nay, CC từ Sophro Pháp Việt muốn mời bạn cùng ngồi xuống, nhấp một ngụm trà thơm, và để lòng mình nhẹ nhàng trôi theo những dòng tâm sự.
Chúng ta sẽ cùng nhau trò chuyện về một điều giản dị, nhưng sâu sắc, về những góc khuất không hoàn hảo trong tâm hồn, những điều mà ai trong chúng ta cũng từng chạm đến, nhưng hiếm ai dám dừng lại để ôm lấy chúng. Bạn đã sẵn sàng để cùng khám phá, và tìm về sự bình yên trong chính con người mình chưa?
Chúng ta sống trong một thế giới lặng lẽ, nhưng liên tục đòi hỏi sự hoàn hảo. Từ những hình ảnh bóng bẩy trên màn hình, đến những kỳ vọng ngầm trong công việc, và các mối quan hệ, chúng ta không ngừng bị thúc đẩy hướng tới một lý tưởng không tì vết. Nhưng sâu thẳm trong lòng, chúng ta biết sự thật: hoàn hảo chỉ là một ảo ảnh, một ánh sáng lung linh mờ ảo, lùi xa mỗi khi ta cố gắng chạm tới. Thách thức thực sự, và có lẽ cũng là nghệ thuật thực sự, không nằm ở việc đuổi theo lý tưởng không thể đạt được này, mà ở chỗ học cách đón nhận thực tại lộn xộn, chưa hoàn thiện, và đầy chất người của sự không hoàn hảo.
Hầu hết chúng ta đều mang trong mình một nhà phê bình nội tâm, một giọng nói chỉ ra từng bước đi sai lầm, từng khoảnh khắc ngượng ngùng, từng lần không đạt được những tiêu chuẩn mà ta tưởng rằng người khác đặt ra cho mình. Nhà phê bình này không hoàn toàn ác ý, nó muốn ta tiến bộ, tỏa sáng, được yêu thương. Nhưng phương pháp của nó lại không ngừng nghỉ, thì thầm rằng ta chưa đủ tốt, chưa đủ hóm hỉnh trong giao tiếp, chưa đủ kỷ luật trong thói quen, chưa đủ thành công trong những nỗ lực của mình.
Cuộc truy cầu sự hoàn hảo này thường bắt nguồn từ một nơi cao quý: khát vọng trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân. Tuy nhiên, nó có thể khiến ta rơi vào vòng xoáy của sự tự nghi ngờ, và kiệt sức. Chúng ta so sánh những khó khăn hậu trường của mình, với những điểm sáng được chọn lọc kỹ lưỡng trong cuộc sống của người khác, quên rằng mọi người, không ngoại lệ, đều đang vật lộn với những khiếm khuyết riêng tư của họ. Người đồng nghiệp có vẻ tự tin xuất sắc, có thể đang trằn trọc vì những quyết định của họ. Người bạn với cuộc sống tưởng chừng lý tưởng, có thể âm thầm đấu tranh với nỗi cô đơn. Sự không hoàn hảo không phải ngoại lệ, nó là quy luật.
Chấp nhận sự không hoàn hảo không có nghĩa là từ bỏ sự phát triển, hay tham vọng. Đúng hơn, đó là một hành động can đảm, một sự sẵn lòng nhìn vào bản thân, và người khác với sự trung thực, và lòng trắc ẩn. Nó có nghĩa là nhận ra rằng những khuyết điểm của ta không làm giảm giá trị của ta, mà thực tế, chính là thứ khiến ta dễ đồng cảm, nhân văn, và có khả năng kết nối. Một cuộc trò chuyện vấp váp, một dự án chưa đạt kỳ vọng, một mối quan hệ rạn nứt ở những góc cạnh, đó không phải dấu hiệu của thất bại, mà là bằng chứng của nhân tính chung của chúng ta.
Hãy nghĩ về nghệ thuật kintsugi của Nhật Bản, nơi những mảnh gốm vỡ được sửa chữa bằng vàng, biến những vết nứt thành điều gì đó đẹp đẽ. Những khiếm khuyết của chúng ta cũng vậy, có thể trở thành nguồn sức mạnh, và sự độc đáo khi ta ngừng che giấu chúng, và bắt đầu đan xen chúng vào câu chuyện về con người mình. Chấp nhận sự không hoàn hảo là thực hành một loại giả kim thuật, biến những gì ta từng thấy là đáng xấu hổ, thành một thứ quý giá.
Cũng như việc đấu tranh để chấp nhận khuyết điểm của bản thân, chúng ta thường gặp khó khăn trong việc đón nhận sự không hoàn hảo của những người xung quanh. Ta có thể bực bội vì sự đãng trí của bạn đời, sự do dự của một người bạn, hay sơ suất của một đồng nghiệp. Nhưng ở đây cũng ẩn chứa một cơ hội. Khi ta phán xét người khác, ta thường đang chiếu những nỗi sợ về sự không đủ của chính mình. Bằng cách dịu dàng hơn trong cách nhìn, bằng cách xem những khuyết điểm của họ như một phần của nhân tính, thay vì một sự xúc phạm cá nhân, chúng ta mở ra cánh cửa dẫn đến sự đồng cảm, và kết nối sâu sắc hơn.
Những mối quan hệ ý nghĩa nhất không phải là những mối quan hệ không có xung đột, hay sai lầm, mà là những mối quan hệ mà cả hai bên có thể thừa nhận sự không hoàn hảo của mình, và vẫn chọn hiện diện. Tình yêu, ở dạng chân thật nhất, không phải là tìm được một người hoàn hảo, mà là tìm được một người mà những khuyết điểm của họ ta có thể chấp nhận, và thậm chí học cách trân trọng.
Con đường chấp nhận sự không hoàn hảo bắt đầu từ những bước nhỏ, có chủ ý. Ta có thể bắt đầu bằng cách nhận ra khi nhà phê bình nội tâm lên tiếng, và nhẹ nhàng đặt câu hỏi về những giả định của nó. Liệu việc ta nói sai trong một cuộc họp, hay quên một thời hạn có thực sự là thảm họa không? Ta có thể tập nói với bản thân một cách tử tế, như cách ta nói với một người bạn thân vừa vấp ngã.
Để hỗ trợ hành trình này, CC từ Sophro Pháp Việt muốn chia sẻ với bạn một kỹ thuật thở đơn giản từ Sophrology, giúp bạn buông bỏ căng thẳng từ áp lực phải hoàn hảo, và ôm lấy bản thân như chính bạn đang là. Hãy tìm một nơi yên tĩnh, ngồi thoải mái, hoặc nằm xuống nếu bạn muốn. Nhắm mắt lại, hít vào sâu qua mũi trong bốn giây, cảm nhận hơi thở tràn đầy lồng ngực, như một làn sóng nhẹ nhàng ôm lấy những lo lắng của bạn. Giữ hơi thở trong bốn giây, tưởng tượng bạn đang nhẹ nhàng nâng niu những khuyết điểm của mình, không phán xét. Sau đó, thở ra chậm rãi qua miệng trong sáu giây, để mọi áp lực tan chảy, như những chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt hồ. Lặp lại ba đến năm lần, và trong mỗi hơi thở, hãy thì thầm với chính mình: “Tôi đủ, như tôi đang là.” Kỹ thuật này, đơn giản nhưng mạnh mẽ, giúp ta kết nối với bản thân, dịu dàng buông bỏ những kỳ vọng không cần thiết, và tìm lại sự bình yên.
Ta cũng có thể nhìn vào thế giới xung quanh để tìm những lời nhắc nhở về vẻ đẹp của sự không hoàn hảo. Cây cối mọc lệch, con đường lát đá gồ ghề, tiếng cười xen vào một khoảnh khắc nghiêm túc, đó không phải là khuyết điểm, mà là dấu ấn của sự phong phú của cuộc sống. Bằng cách rèn luyện bản thân để nhận ra, và trân trọng những chi tiết này, ta điều chỉnh lại kỳ vọng của mình, tạo không gian cho sự không hoàn hảo cùng tồn tại với cái đẹp.
Cuối cùng, chấp nhận sự không hoàn hảo là đón nhận toàn bộ phổ màu của việc làm người. Đó là nhận ra rằng cuộc sống của chúng ta không phải để trở nên hoàn hảo, mà để được sống, lộn xộn, dũng cảm, và với một trái tim rộng mở. Khi buông bỏ nhu cầu phải hoàn hảo, ta tạo không gian cho niềm vui, sự kết nối, và sự tự tin thầm lặng đến từ việc biết rằng ta đủ, đúng như ta vốn dĩ.
Lần tới khi ta vấp ngã, hãy dừng lại, và mỉm cười với nhân tính của mình. Vì chính trong những khiếm khuyết, ta tìm thấy không chỉ những khó khăn, mà còn cả những câu chuyện, sự kiên cường, và khả năng yêu thương, cũng như được yêu thương của chúng ta. Và đó, có lẽ, là điều hoàn hảo nhất.
Aujourd’hui, CC de Sophro Pháp Việt vous invite à vous asseoir un instant, à siroter une tasse de thé parfumé, et à laisser votre cœur dériver doucement au fil de ces confidences.
Nous allons explorer ensemble un thème simple mais profond, ces zones d’ombre imparfaites de l’âme, que chacun·e de nous a déjà rencontrées, mais que peu osent véritablement accueillir. Êtes-vous prêt·e à les découvrir, et à retrouver un peu de paix en vous-même ?
Nous vivons dans un monde apparemment calme, mais qui exige sans cesse la perfection. Des images brillantes sur nos écrans aux attentes implicites dans le travail et les relations, nous sommes constamment poussés vers un idéal sans faille. Pourtant, au fond de nous, nous connaissons la vérité, la perfection n’est qu’un mirage, une lumière vacillante qui s’éloigne à mesure que nous tentons de l’atteindre. Le vrai défi, et peut-être aussi le véritable art, ne réside pas dans cette quête impossible, mais dans la capacité à accueillir la réalité telle qu’elle est, désordonnée, inachevée, profondément humaine.
La plupart d’entre nous portent en eux·elles un critique intérieur, cette voix qui souligne chaque erreur, chaque maladresse, chaque moment où nous ne semblons pas être à la hauteur des standards que nous pensons que les autres attendent de nous. Ce critique n’est pas fondamentalement malveillant, il veut que nous progressions, que nous brillions, que nous soyons aimé·es. Mais sa méthode est impitoyable, nous murmurant sans relâche que nous ne sommes jamais assez, pas assez drôle en société, pas assez discipliné dans nos habitudes, pas assez “réussi·e” dans nos efforts.
Cette course vers la perfection part souvent d’un endroit noble, le désir de devenir la meilleure version de nous-mêmes. Pourtant, elle peut nous mener vers un cycle d’auto-doute et d’épuisement. Nous comparons nos coulisses à la vitrine soigneusement sélectionnée des autres, oubliant que tout le monde, sans exception, lutte avec ses propres fragilités. Ce collègue qui semble si confiant peut passer ses nuits à douter. Cet·te ami·e au quotidien en apparence idyllique peut affronter une solitude silencieuse. L’imperfection n’est pas une anomalie, c’est la norme.
Accepter l’imperfection ne signifie pas renoncer à évoluer ou à rêver. C’est, au contraire, un acte de courage, une volonté de se regarder, et de regarder les autres, avec honnêteté et compassion. Cela signifie reconnaître que nos défauts ne diminuent pas notre valeur. En vérité, ils sont souvent ce qui nous rend empathiques, humains, capables de nous connecter les un·es aux autres. Une conversation maladroite, un projet qui n’atteint pas ses objectifs, une relation avec ses failles visibles, tout cela n’est pas un échec, mais une preuve de notre humanité commune.
Pensez à l’art japonais du kintsugi, où les céramiques brisées sont réparées avec de l’or, transformant les fissures en quelque chose de beau. Nos imperfections peuvent elles aussi devenir des forces, des marques d’authenticité, dès lors que nous cessons de les cacher et que nous les intégrons au récit de qui nous sommes. Accepter ses failles, c’est pratiquer une forme d’alchimie intérieure, transformer ce que nous jugions honteux en quelque chose de précieux.
Tout comme il est difficile d’accueillir nos propres imperfections, il peut être tout aussi délicat de tolérer celles des autres. L’oubli d’un·e partenaire, l’hésitation d’un·e ami·e, l’erreur d’un·e collègue peuvent vite devenir des sources de frustration. Et pourtant, ici aussi se cache une opportunité. Lorsque nous jugeons autrui, nous projetons souvent nos propres peurs de ne pas être assez. En adoucissant notre regard, en considérant les défauts des autres comme une expression de leur humanité, plutôt qu’une attaque personnelle, nous ouvrons la voie à plus d’empathie et de liens sincères.
Les relations les plus profondes ne sont pas celles qui évitent les conflits ou les erreurs, mais celles où chacun·e peut reconnaître ses fragilités, et malgré tout, choisir de rester. L’amour, dans sa forme la plus vraie, ne consiste pas à trouver une personne parfaite, mais à aimer quelqu’un dont les imperfections nous deviennent familières, voire précieuses.
Le chemin vers l’acceptation de soi commence par de petits pas intentionnels. Nous pouvons commencer par remarquer quand notre critique intérieur s’élève, et lui poser doucement une question, “Est-ce vraiment si grave si j’ai bafouillé en réunion ?” “Oublier un délai fait-il de moi une mauvaise personne ?” Nous pouvons apprendre à nous parler comme nous le ferions avec un·e ami·e cher·e qui vient de trébucher.
Pour soutenir cette démarche, CC de Sophro Pháp Việt aimerait partager avec vous un exercice de respiration simple issu de la sophrologie. Il peut vous aider à relâcher la tension liée à l’exigence de perfection et à accueillir pleinement qui vous êtes. Trouvez un endroit calme, asseyez-vous confortablement ou allongez-vous si vous le souhaitez. Fermez les yeux. Inspirez profondément par le nez pendant quatre secondes, sentez votre poitrine se remplir, comme si une vague douce enveloppait vos inquiétudes. Retenez votre souffle pendant quatre secondes, imaginez que vous tenez tendrement vos imperfections, sans jugement. Puis expirez lentement par la bouche pendant six secondes, laissez les pressions fondre, comme des feuilles tombant doucement sur un lac tranquille. Répétez trois à cinq fois, et à chaque souffle, chuchotez intérieurement, “Je suis suffisant·e, tel·le que je suis.” Ce rituel simple mais puissant vous aide à renouer avec vous-même et à relâcher les attentes superflues.
Nous pouvons aussi trouver des rappels de la beauté de l’imperfection dans le monde qui nous entoure. Un arbre qui pousse de travers, un chemin de pierres irrégulières, un éclat de rire dans un moment solennel, tout cela ne sont pas des défauts, mais les marques de la richesse de la vie. En nous exerçant à voir, et à chérir ces détails, nous réajustons nos attentes et faisons de la place pour que l’imperfection coexiste avec la beauté.
En fin de compte, accepter l’imperfection, c’est embrasser toute la palette de l’expérience humaine. C’est reconnaître que la vie n’est pas faite pour être parfaite, mais pour être vécue, dans le désordre, le courage, et avec un cœur grand ouvert. Lorsque nous lâchons le besoin d’être parfait·e, nous faisons place à la joie, à la connexion, et à une confiance tranquille, celle de savoir que nous sommes assez, exactement comme nous sommes.
Alors la prochaine fois que vous trébuchez, arrêtez-vous un instant, et souriez à votre humanité. Car c’est justement dans nos failles que se cachent non seulement nos vulnérabilités, mais aussi nos histoires, notre force, notre capacité à aimer, et à être aimé·e. Et cela, peut-être, est ce qu’il y a de plus parfait.