LỒNG KÍNH 3
TINH LINH
LỒNG KÍNH 3
TINH LINH
Vốn chỉ là chuyến đi ngắn ngủi thôi,
hãy tận hưởng học hỏi từ cõi sống
Đồng tác: Tử Linh, Ẩn Tánh, CC
Côi, Kathy, Vô Cùng
Một thủa nọ, Tinh Linh sinh vào thế giới của Gà, nơi mà xinh đẹp, sang trọng và phẩm cấp được phán định trên những cái mào, mà mèo ta, cũng như nhiều loài vật khác, không có ...
2.1. CÔNG CHÚA Ế
Thơ: CC, Ẩn Tánh / Ảnh: Côi
Tặng nỗi ám sợ (mào, chân) gà
2.1. THE UNWED PRINCESS
Poem: CC, Ẩn Tánh
To the fear of the Chicken
The Chicken Queen, she loved herself so dear,
Her crimson comb she treasured, a red clear.
Each day she gazed into the mirror’s glow,
As courtiers bowed, her beauty on full show.
The Chicken Queen declared to every land,
"Without a comb, you'll face a lifetime's brand"
All creatures rushed in panic, on the go,
To find a comb, and wear it just for show.
The Chicken Queen announced a contest bold,
With all the wealthy kingdom as prize untold.
Her princess too was promised as the bride,
To whomever could the royal test abide.
The first task, a poem about the elephant with tusks of nine,
The second, a rooster with nine spurs divine.
The third, a steed with nine manes of crimson hue,
And for the fourth, the challenge yet was due.
When news arrived, the creatures felt despair,
The tasks too hard, the clues were far from clear.
So many questions left with no reply,
And no one knew when this time would fly.
The Princess, though, was filled with mounting dread,
When would one win? Would no one claim her hand?
Rumors arose, she’d be left lone and unwed,
No heir would rise to rule this troubled land.
Time passed away, like mist in morning’s light,
No creature solved the mystery in sight.
The Princess then, alone, set out to find,
A future for herself, with heart and mind.
Of course, no one could find the fabled things,
And none desired the crown that marriage brings.
For every creature, burdened by decree,
Still wore their combs, the Queen’s harsh legacy.
Then one day, wandering paths that led astray,
The Princess found herself in places far away.
Among the scoundrels, rogues both bold and sly,
Upon the path they called the Road of Villains high.
2.2. THẰN LẰN
NGHIỆN NGẬP
Thơ: CC, Hoàng Hạc / Ảnh: Côi
Tặng nỗi ám sợ (đuôi) thạch sùng
2.2. LIZARD
THE ADDICTED
Poem: CC, Hoàng Hạc
To the fear of the gecko
The first villain the Princess did meet,
Was a lizard, addicted and weak.
Selling his tail for a couple of coins,
And three empty cups he'd throw in to join.
The Princess said, "I don’t need a tail."
He promised her spoons without fail.
He needed the cash for salt and brine,
To trade for a comb, so red and fine,
For his clever girl, bright and wise,
To help her in school, to reach for the skies.
The Princess felt her heartstrings pull,
And gave the villain some coins, though full.
The Lizard refused to take them for free,
Then dropped his tail into her hand with glee.
The Princess shrieked with shock and fear.
The Lizard laughed, "You're naive, my dear.
A new tail grows within a few hours,
It may be ugly, but it still has powers."
He then said, "Wearing a tail is in style,
Just second to the chicken comb's guile,
Which ruins lives, leaving all in strife,"
Then vanished from sight, quick as a knife...
2.3. NHÍM XẤU XA
Thơ: CC, Điệu / Ảnh: Côi
Tặng nỗi sợ sự thân mật
2.3. THE UGLY HEDGEHOG
Poem: CC, Điệu
To the fear of intimacy
The Princess held a tail, spoons, and bowls,
Lingering on a narrow road, unsure of her goal.
When suddenly, someone hopped along with cheer,
Approaching her and asking, "Why are you here?"
The Princess saw a little hedgehog come near,
Its quills adorned, with a crimson comb, quite dear.
But Hedgehog, though shining like a movie star,
Looked annoyed when she said, "Oh, how cute you are!"
The Hedgehog snapped, "I'm rude and mean, ugly too,
Lazy, dirty, messy, clumsy—it’s all true.
Empty-headed, reckless, and harsh in my strife,
Worthless, unable to love my own life.
I should’ve died, that’s clear to see,
Yet I’m still here, living life so meaninglessly!"
Trying to understand Hedgehog's hidden grief,
The Princess asked more and learned its story in brief.
On a March day, with frost still in the air,
Hedgehog was born into a wolf’s lair.
No soft fur, no hunger for the chase,
It couldn't howl or bite prey with grace.
Mother Wolf sighed, "Is this really my kin?
And lamented that fate had done her in.
Hedgehog suffered, believing it was at fault,
Withdrawing, trying to blend in, never to exalt.
It worked hard, excelled, and stayed out of sight,
Always patient, always trying to be a wolf right.
Giving up its childhood, just for a glance,
A moment of warmth, a chance for one dance.
A feeling of love, belonging in the end,
No longer lonely, no more needing to pretend.
"Until one day, Hedgehog met me, and then,
We’ve been happy ever since, as true friends."
A voice chimed in, soft, poetic, and bright,
As Fox emerged, with Raven by her side in the light...
2.4.
CHUỘT MỘNG MƠ
Thơ: CC / Ảnh: Côi
Tặng nỗi sợ thân mật, gà
Ngay trước lúc Quạ, Cáo nói chi
Chàng chuột cất tiếng tức thì
Long trọng lấy ra giấy mực
Bắt kịp ý thơ chẳng mấy khi
2.4. MOUSE
THE DREAMER
Poem: CC
To the fear of intimacy
Just before Raven and Fox could speak,
The mouse began, his voice not meek.
With paper and ink, he did arise,
Catching fleeting thoughts in the skies.
"I love to write my dreamy rhymes,
Twisting, turning through endless times.
Pouring out sorrows that never end,
Simple joy? A question I send.
I doubt I'm betrayed, or I betray,
I doubt a world where poems don’t stay.
I doubt shallow love and hearts of stone,
I doubt I'll ever be left alone.
Doubting long, I've turned to a daze,
No comb to wear, my spurs in a haze.
Lost in thought, my heart torn apart,
Remembering false love, strings that smart.
Then one morning, tired of the wait,
My dear hen had left—oh, cruel is my fate!
The thread of love snapped, left incomplete,
And I stood lonely, with poems at my feet.
Since that day, I've left dreams behind,
Left the dark, the light, the foggy mind.
I hate the false, the pretense, the lies,
I hate the combs, the spurs, the disguise.
I wrapped the world in all my rhymes,
Rolled life itself, and cast it aside.
Night by night, in longing I search,
For true love to last till the final perch."
Mouse gave up on "Oh," and turned to "Owe,"
Chanting daily one line in a row:
"For miles and years, who can comprehend,
True love that lasts till the very end."
And then one night, Mouse met Raven’s grin,
Laughing until one o’clock set in.
No more for combs or spurs that bind,
By two, they’d already become aligned.
And by three, thoughts of revolution in mind...
2.5.
GÀ, QUẠ, BỒ CÂU
Thơ: CC / Ảnh: Côi
Tặng nỗi ám sợ sự phán xét
Chuột nghe ngẫm, hỏi Quạ là:
"Con đường cách mệnh đúng ra thế nào?"
2.5. THE TURKEY, RAVEN AND DOVE
Poem: CC
fear of judgment
The Dove Asked the Raven, "Why So Black?"
The raven snapped back, "I’m dark—cut me some slack!"
The turkey then came with a hefty kick,
"Put on this comb, paint wings to do the trick!"
The raven leapt up and pecked with might,
Fought the righteous ones, knocking them from sight.
Then sat, puzzled, with a heavy sigh,
"Maybe they want to be near, that’s why.
Is that why they cross into our space,
Pretending friendship to find their place?
Gold blends with brass, through every age,
Maybe I should leave them to their stage.
After all, they seem rather sincere,
Fighting more won't get us anywhere.
Perhaps it’s time for a brand-new game—
A contest to find the feathers of fame."
The dove refused, no need to try,
Thinking her beauty surpassed the sky.
The turkey, eager to puff his pride,
Wanted to crow loud under the sky.
The raven, seeing their folly and fight,
Left them behind to play with the dove’s delight.
Who knows if this story is truly so,
But it seemed to echo something we know...
The mouse then pondered and asked the raven,
"Tell me, what’s the revolutionary haven?"
2.6.
QUẠ CÁCH MỆNH
Thơ: CC, Vô Cùng / Ảnh: Côi
Tặng nỗi ám sợ gà, sợ sự phán xét
"Này lũ gà, im miệng đi!
Để ta yên, tìm thị phi chi nữa
Ta chẳng thèm có mào có cựa
Khi trái tim ta màu ngọn lửa mặt trời
Lời ngươi nói hãy để lại cho ngươi
Đâu cần tới mà bươi thêm rác rưởi
Để ta cười vào những điều vô nghĩa
Dưới vỏ áo yêu thương, dối trá ngọt ngào
Bấy lâu nay ta vẫn đã thế rồi
Ta đen đấy, vẫn yêu màu đêm tối!
Nhưng ngươi lại nhìn ta, một màu tội lỗi
Muốn ta gội nắng vàng, nhuộm trắng ta sao?
Lại còn đem cho ta mượn cả cái mào
Còn đưa tới bồ câu, giấu tay ném đá
Ta há có phải là phường nhẹ dạ
Để ta yên! Ta là ta, như thế đủ rồi.
Thích, ngươi cứ vội đi khoe mẽ bề ngoài
Khoe cựa khoe mào, nhưng đừng tìm ta nữa
Ta lạc loài đấy! Ta ưa mình hoang dại!
Nên chẳng đoái hoài ánh mắt của riêng ai
Ta chỉ mong mỏi tự do đến với mọi giống loài
Được sống bản tánh mình, không cần đeo mào cựa
Không cần biết là thằn lằn, nhím, sâu, cá, cáo, mèo hay ngựa
Hãy hào sảng là mình
- một trong muôn vạn dạng hình trọng đẹp của tinh linh"
Chuột ngẫm thấy Quạ một thân
Lại còn chí lớn rất cần trợ duyên
Nên liền giới thiệu Cáo tiên
Cùng nhau cắt máu lập nên hội này
Bây giờ Cáo hiến kế hay
Giúp cho Công Chúa giải ngay ế tình
Lại còn giúp mọi sinh linh
Được sống yên tĩnh khỏi đeo mào gà
2.6. RAVEN
THE REBEL
Poem: CC, Vô Cùng
fear of judgment, of chiken
Hey, you chickens, hold your tongues,
Leave me be—why stir the dung?
I’ve no need for spurs or combs to wear,
When my heart burns with the sun’s own flare.
Your words—keep them, let them be yours,
I don’t need you to dig up old sores.
I’ll laugh at all your senseless chatter,
Dressed in love’s disguise, lies that flatter.
All this time, I’ve stood my ground,
Yes, I’m black, I embrace the night’s sound!
Yet you see me as guilt, painted in sin,
And want to bleach me, shine the sun within?
You even offer me a borrowed comb,
And send the Dove, with stones to throw.
Do you think I’m the fool you seek?
Leave me be! I’m me, that’s enough—unique.
Go ahead, flaunt your feathers, your show,
Boast your combs and spurs—leave me alone, though.
I may be wild, lost in my own way,
But I don't care what others have to say.
I only long for freedom to reach every kind,
To live true to themselves, no combs to bind.
Be they lizards, hedgehogs, worms, or fish,
Foxes, cats, horses—whatever they wish.
Be proudly themselves—each form they bring,
One of countless shapes, each a spirit’s beautiful wing."
Mouse the Dreamer pondered and saw Raven the Rebel so brave,
With noble ideals, in need of aid to pave.
He introduced Fox the Sage, clever and wise,
And together they formed a bond on high.
Now Fox the Sage devised a clever plan,
To help the Princess find a love’s hand.
And to grant each creature, great and small,
A life of peace—no combs at all.
2.7.
CÁO TIÊN
Thơ: CC / Ảnh: Côi
Tặng nỗi ám sợ gà
Sinh ra cốt cách hồn nhiên
Cáo Tiên thích chốn điền viên thanh nhàn
Sử thi kinh luận mạn đàm
Vân du ngày tháng chẳng ham sự đời.
Ngờ đâu thế sự đổi dời
Nữ hoàng kêu gọi Cáo rời chốn tiên
Mào cựa, chính sự lo phiền
Chức quan chấp sử quản miền hậu cung.
Uy nghiêm giữa chốn hoàng tùng
Cáo Tiên buồn chẳng ai cùng sẻ san
Mỗi ngày đối chuyện gian nan
Lòng nhung nhớ chốn an nhàn cõi trên.
Giữa triều giả dối làm nền
Cáo Tiên vẫn giữ lòng bền thanh cao
Chẳng màng quyền lực, phú hào
Mà thân chẳng thoát khỏi bao hiểm nghèo.
Một mai họa giáng ngặt nghèo
Kẻ gian bày kế, tội treo đỉnh đầu
Oan khuất, chẳng được thỉnh cầu
Nữ hoàng tức giận, lệnh đầu truất công.
Cáo Tiên oán ức đầy lòng
Chẳng còn lối thoát, trốn vòng rừng sâu
Bóng cây che chở mái đầu
Chuột Quạ Cách Mệnh, canh thâu thở dài
Được dịp cống hiến mưu tài
Giúp cho muôn vật họa tai thoát rời
Nàng công chúa hết rối bời
Đường đi sáng tỏ, chói ngời ánh dương.
2.7. FOX
THE SAGE
Poem: CC
To the fear of chicken
Born with a heart so pure and free,
Fox the Sage sought the countryside’s peace.
Epic tales and sutras were his delight,
Wandering with ease, avoiding life’s fight.
But then the winds of change did blow,
The Queen’s call made him leave his home’s glow.
Combs and spurs brought troubles to court,
To manage the palace, his wisdom was sought.
Amidst royal pines, he stood with pride,
Yet in his heart, he felt a divide.
Every day, he faced deceit and schemes,
Longing for peace in his faraway dreams.
In courts where falsehoods laid the ground,
Fox the Sage held his virtue sound.
Ignoring power, wealth, and fame,
But dangers grew, and so did blame.
One day, disaster struck the land,
A plot was set by wicked hands.
Accusations hung heavy and cold,
The Queen, angered, stripped him of his role.
Burdened with injustice, feeling betrayed,
Fox the Sage fled to the forest’s shade.
The trees became his refuge and shield,
Where Raven the Rebel and Mouse revealed
Their sighs in the midnight’s shroud,
Scheming to free the creatures so proud.
Together they worked with wit and care,
To save all beings from despair.
The princess too, found peace at last,
As dawn’s bright light upon her path was cast.
2.8.
NGỰA ĐIÊN
Thơ: CC, Jew xịn / Ảnh: Côi
Tặng tính bốc đồng, hấp dẫn xa hoa
Ngựa điên tính thích lông bông
Sinh nhà khá giả, chơi ngông không dừng
Suốt ngày mua sắm, tiệc tùng
Tiêu pha vô độ, không dung chứa gì
Một ngày cha mẹ viễn ly
Gia tài cất cánh ra đi chẳng còn
Ngựa điên rầu rĩ héo mòn
Vì sinh nhai kế lon ton không ngừng
Vốn quen nước rót cơm bưng
Mà nay rơi cảnh rưng rưng nghèo cùng
Cụt đường nên phải mánh mung
Cùng nhóm phản diện buôn chung mào gà
Một ngày bị phát hiện ra
Đành lòng lẩn trốn sang nhà Cáo tiên
Cáo tiên dẫn dắt ngựa điên
Vào trong hẻm thẳm nối liền vùng xa
Ngựa điên giờ lại có nhà
Con đường cách mệnh những là thú vui
Nay cần kẻ biết tới lui
Không nề đóng giả khơi khơi mao hồng
Ngựa điên vốn thích đèo bồng
Điểm trang mao đỏ chín bông không thừa
Lại thêm khí phách thượng thừa
Ngông nghênh hoang dại chẳng chừa một ai
Rõ ràng tư thế rất oai
Vẻ thiêng như thế nào ai dám ngờ.
2.8. HORSE
THE WILD
Poem: CC, Jew xịn
to the Affluenza
Horse the Wild, so restless, with a flair to roam,
Born to wealth, yet wild at heart, far from home.
Shopping, feasting, both night and day,
Spending recklessly, saving nothing away.
One day, his parents passed and gone,
The fortune vanished, all wealth withdrawn.
Horse the Wild grew weary, burdened with toil,
Struggling for a living, he plowed the soil.
Once used to servants, to wealth and cheer,
Now faced with hardship, he shed a tear.
At wit's end, he schemed his way,
Joining the rogues who traded the combs of the day.
Caught in the act, he ran from the scene,
Seeking refuge at the home of Fox the Sage, unseen.
Fox the Sage guided Horse the Wild through,
Down hidden alleys to places new.
Horse the Wild, once more, found a place to stay,
In the rebel’s path, he found his way.
They needed one who could move and spin,
Who could play the role with a scarlet grin.
Horse the Wild, who loved his reckless game,
Painted his combs with nine red flames.
With daring spirit, unmatched and bold,
Swaggering wildly, fearless and cold.
He walked with pride, a sight to behold,
Who could have guessed the stories unfold.
2.9.
SÂU THÊU DỆT
Thơ: CC / Ảnh: Côi
Tặng nỗi ám sợ gà
Sâu kia vốn sống thân tằm
Say sưa gặm nhấm tháng năm miệt mài
Một mai lệnh nổi qua tai
Ai không mào cựa sớm mai tù đầy
Nên sâu bỏ trốn vô đây
Con đường Phản Diện chẳng bầy chó săn
Đúng hôm Chuột, Quạ kết thân
Lập ra hội nhóm cách tân cuộc đời
Sâu ta nghe được tin lời
Muốn đem sinh mệnh chơi vơi ra dùng
Tài Sâu: thêu dệt đến cùng
Hóa trang bất kể dung nhan trên đời
Quả tình Sâu chẳng nói chơi
Nhổ ngay lông Nhím tức thời tạo ra
Cựa hồng, chín, gắn chân ngà
Khiến Quạ Cách Mệnh như là gà thiêng
Chuột Mơ giấy mực bút nghiêng
Đi năm ba bước ra liền thơ hay
Thơ về voi chín ngà này
Ý tứ dào dạt lung lay cõi lòng
Công Chúa đóng giả Soái Công
Có ngay lập tức đủ xong vật cần
Đem về dâng với mẫu thân
Và dâng thêm cả thuốc thần cầu duyên ...
2.9. SILKWORM
THE SPINNER
Poem: CC
To the fear of chicken
The Silkworm once lived, in threads it thrived,
Devouring the years, endlessly alive.
But one day a decree spread far and wide:
Those without combs and spurs would be jailed inside.
So Silkworm fled to a hidden trail,
On the Path of Villains, where no hounds would wail.
On that very day, Mouse and Raven combined,
Creating a group to renew mankind.
Silkworm heard whispers and sought to prove,
To offer a life, uncertain yet smooth.
For Silkworm’s skill was spinning tales true,
Disguising any face, no matter the view.
Indeed, Silkworm wasn’t one to jest,
Plucking Hedgehog's quills, weaving them best.
Nine red spurs on claws so bright,
Turning Raven the Rebel into a holy sight.
Mouse the Dreamer, with pen held high,
Stepped forward with verses that made hearts sigh.
He wrote of elephants with tusks of nine,
Ideas so rich, they shook the divine.
The Princess, disguised as a Prince so grand,
Gathered the needed items, all on hand.
She presented them to the Queen, so bright,
Along with a love potion to charm the night...
2.10. THẠCH SÙNG
MÁNH MUNG
Thơ: CC / Ảnh: Côi
Tặng nỗi ám sợ gà
Và để có được thuốc tiên
Cáo liền chỉ dẫn đến miền Mánh Mung
Nơi đó đạo sĩ Thạch Sùng
Xưa nay nức tiếng giỏi dùng phép ma
Thạch Sùng sống ở ngôi nhà
Ngự trên một cái chân gà gớm ghê
Giữa rừng mây phủ u mê
Khiến ai cũng sợ chẳng hề ghé qua
Chỉ có những kẻ mặn mà
Muốn xin thuốc báu với là lời khuyên
Thạch Sùng phù thủy, thánh hiền?
Không ai rõ biết, chỉ truyền tụng nhau
Công Chúa, Ngựa, Quạ đi mau
Băng qua núi ngất, sông sâu, thác ghềnh
Trải bao gian khó lênh đênh
Tìm đến trước một dập dềnh kè sông
Hữu tình hoa cỏ mấy bông
Sương giăng êm ả giữa đồng cỏ thơm
Ấm áp chơm chớm nắng vườn
Thạch Sùng hong bụng nằm ươn hiên nhà
Lận đận leo trượt chân gà
Nhóm rồi cũng tới được nhà Mánh Mung
Giãi bày này nọ lung tung
Thạch Sùng nghe chuyện, ung dung gật đầu
Hỏi rằng: "Máu với đuôi đâu
Để ta chế thuốc còn mau cho về"
Đuôi Thằn Lằn vác nặng nề
Muôi dùng hứng máu, rõ bề bõ công
Lúc ly biệt dặn nghiêm minh,
Cho Công Chúa biết về duyên phận mình.
Câu chuyện quá khứ tài tình,
Lời nguyền nào khiến biến hình như nay.
Ngậm ngùi chuyện cũ tỏ bày
Công Chúa vội vã về ngay Kinh Thành...
2.10. GECKO
THE SCHEMER
Poem: CC
To the fear of chicken
And to obtain the magic brew,
Fox the Sage guided them to the land of Schemer,
Where Gecko the Schemer, of wizardry fame,
Had long been known for his mystic game.
Gecko lived in a strange house,
Perched on a chicken leg—macabre, no doubt!
In a misty forest, dark and thick,
Where no one dared to venture or pick.
Only those with true desire,
Came for potions or advice they’d admire.
Was Gecko a sorcerer or a sage?
None could tell, but tales spread through the age.
The Princess, the Horse, and the Raven sped,
Across towering mountains and rivers ahead.
Through many trials, their fate unshaken,
They arrived at a dock where the river awakened.
A few flowers bloomed amidst the scene,
Fog hugged the meadow, so calm and serene.
Warm rays kissed the garden's face,
While Gecko the Schemer lounged in his space.
Struggling up the chicken's eerie claw,
They reached Gecko the Schemer's house in awe.
Their pleas and stories they laid out bare,
Gecko the Schemer nodded, with a cunning glare.
He asked, "The blood and tail, where do they lay,
So I can make the potion and send you on your way?"
The lizard’s tail, heavy, they carried with care,
And three spoons to catch the blood, they’d done their share.
Gecko the Schemer chanted his spell,
Conjuring three cups of Magic Elixir well.
This potion is used only when in need,
With a sacred chant, its power guaranteed.
Before parting, Gecko sternly advised,
Revealing the Princess’s fate, disguised.
A tale of the past, with wit and charm,
A curse that once had done her harm.
With sorrow and truth, the story was told,
The Princess hurried back to her Kingdom of old...
2.11.
HOA HỒNG
SOÁI CÔNG
Thơ: CC
Tặng nỗi ám sợ gà
Công Chúa uống chén thuốc tiên
Đọc câu thần chú biến liền Soái Công
Vào thẳng điện ngọc sân rồng
"Ngựa chín mao" cưỡi, rõ trông oai thần
Thơ voi giai điệu ca ngân
"Gà chín cựa" liệng, lúc gần lúc xa
Rõng rạc thưa với Hậu Gà
"Quốc gia nay đủ giao ta trị vì?"
Hậu Gà tỏ vẻ uy nghi
Rung mào đắc chí, đề thi cuối cùng:
"Làm sao biết được hình dung
Của nàng Công Chúa sẽ cùng kết duyên
Lại phải giải được lời nguyền
Gọi tên mẫu tính sơ nguyên của nàng"
Soái Công nét họa rõ ràng
Hoa Hồng Công Chúa y chang dáng hình
Thêm vào chuyện cũ diễn minh
Rằng thủa xa đó Hậu sinh ra Mèo
Mèo con vốn tính leo trèo
Mào lại không có, còn meo suốt ngày
Hậu liền tìm đến vận may
Mánh Mung đạo sĩ ra tay chú nguyền:
Đầu Mèo mọc một mào tuyền
Khiến Mèo quên cả họ tên của mình.
Hậu Gà mào đỏ rung rinh,
Không đường chối bỏ, phân minh được gì
Lệnh ban như sét thực thi
Hoa Hồng Công Chúa tức thì kết hôn
Không đợi đến lúc hoàn hồn
Soái Công chính thức vương tôn trị vì
Soái Công tâm sự lâm ly
Viển Vông dược chú phân ly thân mình
Hoa Hồng Công Chúa xinh xinh
Soái Công vương đế hiển vinh quyền cầm
Hậu Gà hoảng hốt thân tâm
Trái tim rơi rời rụng, lạnh câm than trời
Ngai vàng chưa kịp buông lơi
Hồn rời cõi thế, lìa đời giữa cung.
Từ ấy cõi thế ung dung
Không còn mào cựa ép dung đọa đầy
Muôn vật vui vẻ từ đây
Sống đời tự tại, trọn đầy bản tâm.
2.11.
PRINCESS ROSE
PRINCE SO GRAND
Poem: CC
To the fear of chicken
The Princess drank the magic brew,
Spoke the spell, and Prince so grand she turned into.
Galloping straight to the royal hall,
On a "Holy Horse," proud and tall.
With "Nine-Tusked Elephant" poetry sung,
The "Nine-Spur Rooster" flying, dancing along.
Boldly, he addressed the Chicken Queen:
"Now I’ve met the tasks, shall I be king, serene?"
The Chicken Queen, with a regal display,
Shook her comb with pride, preparing to say:
“There is one final test you must meet,
Identify the Princess, with whom you’ll be complete.
You must also solve the riddle, and unveil,
Her true name and her origins, without fail.”
The Prince, with a stroke of his pen,
Drew Princess the Rose, exactly like her then.
He told the tale of times long gone,
And revealed the truth—the Queen had once borne a Cat.
This Cat, a mischievous little sprite,
With no comb, meowing day and night.
The Queen had sought help from the sage,
Gecko the Schemer, known for his mystic stage.
He cursed the Cat, with a comb upon her head,
Forcing her to forget her own name instead.
The Queen, her comb now trembling red,
Couldn’t deny the truth that was said.
With a royal decree, like thunder it rang,
Princess the Rose and Prince so grand shall now wed and reign.
No time was wasted, before anyone knew,
Prince so grand became King, his rule bright and true.
Prince so grand, with sorrow in his voice,
Took the magic brew that split him in two.
Princess the Rose, so fair and bright,
And Prince so grand, ruling with all his might.
The Chicken Queen, in shock and deep dismay,
Her heart gave way, silent as she prayed.
Before her grip could leave the throne,
Her soul departed, leaving her alone.
From that day on, peace filled the land,
No combs or spurs to force a hand.
All creatures rejoiced, wild and free,
Living true to their nature, in harmony.
MÈO ĐEO MÀO
Côi, Kathy
(chúng mình cùng được giao một bài tập:
viết về một Con Mèo Đeo Mào
với Kathy, đó là bài tập vượt qua chứng ám sợ (mào) gà, những thứ màu đỏ, răng cưa nhọn, mềm mềm, gai gai, rực rỡ
với mình, ờ, mình nghĩ. chuyện gì xảy ra với Con Mèo Đeo Mào chứ?
khi Tinh Linh sinh vào thế giới của Gà, nơi mà xinh đẹp, sang trọng và phẩm giá được phán định trên những cái Mào. và Mèo ta cũng được trao cho chiếc mũ rực đỏ
chuyện Con Mèo Đeo Mào (gà), đã bắt đầu như thế
.
Mèo vốn là giống loài crepuscular, thần bí và đơn độc. hoạt động tốt khi đêm về, nắng tắt
Mào sống theo bầy đàn, bộ lông cầu vồng phun bảy sắc. hoạt động tốt khi trời sáng hẳn
sống trong thế giới của Mào, ánh sáng ngả nghiêng khuất lấp
sống trong thế giới của Mèo, đêm côi rực sâu đáy mắt
làm sao để biết mình là Mào hay là Mèo? trong thế giới mà cái Mũ chụp lên tất cả?
làm sao để Mào sống kiểu Mào, Mèo sống kiểu Mèo,
không phải uốn, không phải cong, không phải giấu đi cho vừa khéo?
làm sao để (mèo) nhớ bóng đêm?
làm sao để (mèo) thấy cái tên?
.
Chuyện Con Mèo Đeo Mào,
là câu chuyện ất ơ như thế,
tim côi đem kể mua vui)
Khi trưởng thành, ta chợt phát hiện ra rằng, có những giọt nước mắt tự mình phải lau khô, có những nỗi đau tự mình phải kết thúc, và có những nụ cười tự mình phải tìm lại..
Nhưng, nếu tất cả những giọt nước mắt chỉ có tự mình lau.
Tất cả những nỗi đau chỉ tự mình chăm chữa.
Tất cả những niềm vui tự mình cười với mình.
Nếu tất cả điều mình cần, để sống, chỉ có tự mình làm lấy cho chính mình... Lúc nào cũng chỉ có mình với chính mình.
Thì có phải là trưởng thành thật không?
Hãy chỉ đơn giản là...cô đơn cùng cực thôi?
Nó khóc, hỏi vậy.
Ta bảo:
Nếu thật là vậy, thì đó quả là nỗi bất hạnh lớn lao nhất của một con người, nhưng lại là niềm vui thú lớn lao nhất của một con mèo.
Ngay từ đầu, Nó đã chọn sai loài giống rồi.
(tặng nỗi ám sợ Chết)
1.1 GIẤC MƠ
Tử Linh, CC
Phảng phất từ rất xa có ai đó đang hốt hoảng kêu gọi Cô. Có lẽ là mẹ. Hẳn mẹ tìm thấy Cô im lìm lạnh lẽo trong phòng. Cũng có nhiều những âm thanh xao động kỳ cục khác. Chúng giống một loạt âm thanh từ các bộ phim cũ kỹ, phát ra cùng lúc, bị mất đoạn, xen lẫn vào nhau, méo mó, tua nhanh, hỗn tạp, xa vời, đến độ không sao hiểu nổi. Âm thanh của những giấc mơ chăng?
Cô không ngoái nhìn lại. Cô không còn muốn đi về phía cõi tiếng gọi. Cô chỉ đang sợ hãi đứng giữa một khoảng không bao la và chênh vênh, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là biển hun hút phía dưới tầm mắt.
Một tiếng gừ gừ êm ả vang lên đâu đó thật gần. Cô biết âm thanh này. Đó là tiếng kêu của mèo hoang, mà từ ngày chó Con của Cô chết, thỉnh thoảng hay lân la qua chỗ Cô. Cô đã phải mất một thời gian kiên nhẫn ân cần lắm, mèo ta mới chịu cho Cô vuốt ve, hoặc thi thoảng cuộn tròn vào lòng Cô, phập phồng những tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Âm thanh ấy luôn khiến Cô an tâm.
Và chính lúc này, âm thanh dễ chịu ấy thủ thỉ, không phải bằng ngôn ngữ con người, nhẹ nhàng hỏi Cô:
- Nó đang thấy gì đấy ?
Cô trả lời:
- Tôi nhìn thấy hình hài của con người ấy, bé nhỏ và đơn độc, bị bỏ rơi trên một tảng đá nhấp nhô dưới ấy. Hình hài ấy hệt như một thai nhi nằm trong bụng mẹ.
Tôi bất giác nhớ đến nỗi khao khát của mình, nỗi khao khát được làm mẹ, được có một em bé. Tôi đi tìm niềm vui trên khuân mặt trong sáng thánh thiện của những đứa trẻ ngoài phố. Tôi đi tìm niềm vui khi trò chuyện với những người sắp được làm mẹ và háo hức chờ đến ngày được đứng ngoài cửa phòng hộ sinh chờ nghe tiếng khóc oe oe khi con họ chào đời.
Tôi thấy sợ cái suy nghĩ gàn dở của mình rằng tôi nhất định chỉ thích một bé trai. Tôi hẳn sẽ căm ghét tôi vô cùng nếu sinh ra một bé gái, bởi vì như thế nghĩa là tôi sinh ra một cuộc đời bất hạnh giống chính bản thân tôi!!
Bệnh tật làm cho tôi chơi vơi trong nhiều mộng mị. Cuộn tròn người trong hai lớp chăn dầy, tôi thấy nước mắt mình nóng hổi lăn dài xuống, lặng lẽ và vô thức.
Tôi trở dậy, bật cho mình một chút ánh sáng. Tôi thấy choáng váng như thể lại bị chứng hạ canxi máu sắp khiến tôi lịm dần đi.
Tôi mang máng thấy ai đấy gọi tôi, ai đấy nói với tôi, và tôi lại thấy mình rơi từng giọt nước mắt nhẹ bẫng...
Cô dừng lại, im lặng một hồi, như để xác định, rồi nói tiếp:
-Nhưng thật lạ... Tất cả dường như rất quen thuộc, như thể đây không phải lần đầu tiên tôi đã từng trải qua câu chuyện này, kinh nghiệm này, cảm xúc này ...
- Ồ, quả thật rất cũ kỹ... Nó đã từng sống như vậy, dưới hình dạng một giấc mơ, vào ngày 21 tháng 12 năm 2005. Và không chỉ có một lần đó
- Vậy ư, thế hôm nay là ngày nào? - Cô hỏi
- Nó đang ở ngày 27 tháng 3 năm 2015 - Mèo trả lời
- Tôi đã từng trải qua giấc mơ này không chỉ một lần thôi sao? - Cô hỏi
- Đến câu chuyện cả đời mình Nó còn sống đi sống lại hoài mãi nữa là - Mèo liếm liếm bàn chân.
- Ôi, thế thật kinh khủng quá! Vậy tôi thà chết luôn cho rồi... Mà có phải tôi đã chết rồi không? - Cô kêu lên
- Chết là gì cơ ? - Mèo hỏi
- Phải rồi - Cô nghĩ ra - Người ta nói mèo có đến chín mạng sống. Có lẽ vì mèo chưa sống đủ hết mạng, nên không biết chết là gì chăng... Chết là chấm dứt tất cả những câu chuyện điên rồ này của cuộc sống.
-Ta đã sống nhiều mạng đời khác nhau, ở nhiều quốc độ khác nhau. Nhưng Ta không biết chết là gì. Chấm dứt thì có đấy. Mà nó muốn chấm dứt cái gì?
- Tôi muốn chấm dứt sự đau khổ lặp lại hoài mãi này ... Có được không?
- Không chịu đau khổ thì làm sao Nó có thể trưởng thành? - Mèo hỏi
- Tất cả những người trưởng thành là những người, đến một lúc nào đó, sẽ chợt phát hiện ra rằng, có những giọt nước mắt tự mình phải lau khô, có những nỗi đau tự mình phải kết thúc, và có những nụ cười tự mình phải tìm lại... Nhưng, nếu tất cả những giọt nước mắt chỉ tự mình hứng lau. Tất cả những nỗi đau chỉ tự mình chăm chữa. Tất cả những niềm vui chỉ tự mình cười, với chính mình. Nếu tất cả điều mình cần để sống, chỉ có tự mình làm lấy cho chính mình... Lúc nào cũng chỉ có mình với mình. Thì có phải là trưởng thành thật không? Hãy chỉ đơn giản là... cô đơn cùng cực thôi?
- Nếu thật là vậy - Mèo nói, mắt sáng rực lên - Thì đó quả là nỗi bất hạnh lớn lao nhất của một con người, nhưng lại là niềm vui thú lớn lao nhất của một con mèo. Ngay từ đầu, Nó đã chọn sai loài giống rồi.
- Chọn sai ư? Tôi có quyền chọn lựa sao?
- Hẳn nhiên rồi. Đó là quyền duy nhất của tất cả chúng ta.
- Như vậy, phải chăng là tôi đã chọn làm tôi? Và mèo đã chọn làm mèo?
- Ta chọn làm Ta. Và Nó cũng có thể chọn làm Ta, nếu Nó muốn - Mèo lại liếm, lần này là cái chân kia.
- Chọn làm một con mèo ư? Làm mèo thì có gì hay ho kia chứ?
- Ồ, nếu Nó muốn, Nó nên chọn lắng nghe Ta kể những đời sống của Ta.
- Nhưng nếu đó là câu chuyện dài, khiến tôi không thể quay lại thân xác mình bây giờ, thì tôi sẽ chết phải không?
- Điều đó nào quan trọng gì. Nó có thể sống câu chuyện đó bao nhiêu lần nữa mà chẳng được. Nhưng nếu Nó nói muốn chấm dứt sự lặp lại đó, thì ...
- Thì tôi nên nghe câu chuyện của mèo phải không?
- Đó có thể là một lựa chọn sáng suốt... - Mèo dùng một chân vuốt dọc tai mình.
- Vậy tôi chọn sự lựa chọn sáng suốt - Cô nói
- Rất tốt! Nhưng Nó còn có điều gì muốn để lại nữa chăng?
- Tôi không biết. Tôi thấy bối rối...
- Thế để Ta chọn dùm Nó, nếu Nó không phiền... Một bài thơ, và một bài viết, được không?
Cô gật đầu đồng ý. Dù sao cũng chẳng còn gì quan trọng.
1.2. TINH LINH
Ẩn Tánh, CC
Giờ thì, Nó hãy ôm ta vào lòng đi nào, để câu chuyện Tinh Linh có thể bắt đầu từ đây được.
Mèo nhẹ nhàng nhảy vào lòng tay Cô, cuộn mình lại êm ái như một cục bông.
Chính lúc này, ở đâu đó, một dòng chữ tự nhiên hiện ra, trong một cuốn sách lạ lùng.
CHO TƯƠNG LAI TA SẼ ĐƯỢC SINH RA
Trang 204uf483, dòng 25639s732.
Tánh Linh:
Nếu sinh ra trở lại bao nhiêu lần cũng được như vầy, thì lần nào đó tôi muốn làm con mão khôn ngoan nhất trên đời, có thể hiểu được tiếng người.
Tôi muốn con mão đó sinh ra 9 lần, trong 9 gia tộc có hoàn cảnh khác nhau, ở 9 vương thành kinh đô khác nhau. Chỉ cần lúc nào con mão cũng được đối xử tử tế, ăn uống đầy đủ, và ra đi êm ả không đớn đau, bệnh tật gì.
Làm con mão ấy, tôi có thể tự do lặng lẽ qua lại, quan sát, nghe ngóng, học hỏi được nhiều điều khác nhau từ các thành viên các gia tộc, trong sự tự nhiên bản chất nhất của họ ... Tôi nghĩ sẽ thú vị lắm, có thể hiểu ra nhiều điều hay ho từ các kinh nghiệm đó.
Và tôi muốn con mão ấy được gọi là TINH LINH.