THÁNG HAI
THÁNG HAI
It's not clear a Yes, seems as a No clear
Đọc tin nhắn gần đây của những người đã từng bảo yêu tôi, tôi chỉ nghĩ, nếu đùng một cái ngày mai tôi chết, họ có còn ở đó mà bới móc, đổ lỗi, trách cứ, tìm đủ thứ lý do, bằng chứng... để mà minh bạch ai đúng ai sai, ai phải ai quấy, ai tốt ai xấu ... nữa hay không? Những điều này phỏng còn có ích gì, có thay đổi được gì cho ai ?
Tôi những muốn nhắn lại họ rằng: nếu bỏ thời gian tâm trạng để viết, xin hãy như thể viết bài điếu văn cho một CC đã mộ đẹp tro tàn.
Tôi biết hận và yêu cũng vẫn là hai khía cạnh, hai mặt của một thứ có tên là gắn bó xúc cảm. Cái đối lập với yêu thương là không kết nối, mà đôi cánh của chúng là quên lãng và thờ ơ kìa.
Nếu họ còn trách giận hay muốn biện minh, thì cũng chỉ bởi vì họ có những điều gì đó vẫn còn canh cánh trong lòng, họ còn muốn đổi thay nào đó cho chính họ. Trong câu chuyện độc đáo riêng của họ, tôi chỉ là một chủ thể, một khái niệm không hơn. Vậy còn sống cả đây, chi bằng đi thẳng vào việc chính, có phải mau gọn hơn không...
Hãy thú nhận với bản thân và với nhau rằng, điều chúng ta muốn không phải là nhau, mà là một kết nối rực màu xinh đẹp.
Sự huyền bí nằm ở chỗ, tình yêu nhiều gam sắc màu đến độ trong nó người ta khó có thể rạch ròi trắng đen. Thế nhưng, tình yêu lại có thể biến một người nhìn cuộc đời chỉ còn là hai màu đen trắng. Khi đó, họ bị ám ảnh mãi việc làm sao để quay lại với thế giới tràn đầy màu sắc trước kia, và họ cho rằng việc làm sáng tỏ đúng sai, lỗi phải, có thể giúp mình lấy lại được cuộc sống màu mè rực rỡ ấy.
Tôi rất cảm thông, tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi biết phải làm sao. Những lúc này, con tim tôi dường như cũng đã chỉ còn nhìn bằng hai màu đen trắng. Khác là tôi biết, tình yêu chỉ lấy lại được màu sắc trước đó khi nó được hồi sinh. Mà trước khi tái sinh, nó cần chết gục trước đã.
En lisant des messages récents de personnes qui disaient m'aimer, je me suis juste dit que si soudainement je mourais demain, seraient-ils toujours là pour trouver des fautes, des reproches, trouver toutes sortes de raisons et de preuves ? ... pour clarifier qui a raison et qui a tort, qui est bon et qui est mauvais... ? À quoi servent ces choses, quel changement peuvent-elles apporter à quiconque ?
Alors j'aimerais tant les envoie un message : si tu prennes le temps de m'écrire, faites-le comme si tu écris un éloge funèbre pour une CC qui est bien décédée dans une belle tombe.
Je sais que la haine et l’amour sont encore deux aspects, deux faces de ce qu’on appelle l’attachement émotionnel. Le contraire de l’amour est la déconnexion, dont les ailes sont l’oubli et l’indifférence.
S'ils blâment ou justifient encore, c'est uniquement parce qu'ils ont encore quelque chose dans leur cœur, qu'ils veulent quelque chose changer pour eux-mêmes. Dans leur propre histoire unique, je ne suis qu'un sujet, un concept, rien de plus. Alors si nous sommes encore en vie, ne vaudrait-il pas mieux aller droit au but... Admettons-nous que ce que nous voulons, ce ne soit pas l'autre, mais une belle connexion colorée.
Le mystère réside dans le fait que l’amour a tellement de couleurs qu’il est difficile de distinguer le noir du blanc. Cependant, l’amour peut amener une personne à voir la vie seulement en noir et blanc. Dans ce cas, ils seront hantés par la façon de retourner au monde coloré d'avant, et ils pensaient que clarifier le bien et le mal, le fore et le faible, pourrait les aider à retrouver leur vie colorée avant.
Je sympathise beaucoup avec eux, je le veux aussi, mais je ne sais pas quoi faire. Dans ces moments-là, mon cœur semble ne voir qu’en noir et blanc aussi. La différence, c'est que je le sais, l'amour ne retrouvera sa couleur d'antan que lorsqu'il renaît. Mais avant de pouvoir renaître, il lui faut d’abord bien mourir.
Nó tỉnh dậy, sau một đêm chu du trong giới mộng.
Chực nhận ra, bắp chân không còn rần tê, như những buổi sáng khác.
Phải chăng nó đã thôi không còn chạy đuổi mỗi đêm?
Một ảo tưởng đã dừng lại bên thềm ?
Và sớm mai rạng đông vừa hửng sáng ...
CC, 2024
Tình yêu mà chúng ta mải miết sống chết để có được dường như là cái gì đó mạnh mẽ hơn, cao cả hơn lòng cảm thương, sự xót thương.
Dường như đó là một loại tình cảm vừa có yếu tố kết nối, hiểu thấu, vừa có yếu tố chấp nhận hoàn toàn, lại vừa có cả yếu tố si mê, lẫn vừa có yếu tố trí tuệ, vừa chung thủy lại vua trung thành, vừa cuồng nhiệt lại vừa dịu hiền, vừa ấm áp trần tục, lại bi tráng thiêng liêng... Ta muốn rằng, tùy lúc ta cần, bất kể khi nào cũng sẵn sàng hi sinh ngay cả bản ngã lẫn cuộc sống của họ để hòa nhập hoàn toàn với ta, hoặc để an ủi, vỗ về, hoặc để dạy bảo định hướng, hoặc để bảo vệ che chở cho ta...
Một loại tình yêu siêu nhiên, mênh mong dào dạt trù phú, không bao giờ cạn kiệt lẫn đồi thay, chỉ dành cho riêng mình ta, thuộc quyền sở hữu của riêng ta, tùy vào mong cầu của ta, như một tài sản thừa hưởng xứng đáng, dù ta có là ai, ở đâu, làm gì - chỉ cần ta sinh ra trong trò đời là đủ... Vâng, tình yêu vô điều kiện huyền thoại, là điều tôi đang cố gắng mô tả ở đây...
Viễn tưởng đó thật đẹp, thật tuyệt vời. Và điều nghiêm trọng nhất ở đây là, có vẻ, chỉ khi ta có được tình yêu đó, gặp được nó, biết được nó, cảm nhận được nó, hấp thụ được nó, hòa vào trong nó, và trao truyền nó, ta mới cảm thấy no đầy, an toàn, thỏa mãn, và chỉ khi đó ta mới thấy bản thân xứng đáng là một hiện hữu độc lập. Chỉ khi đó, đặc biệt chỉ khi đó - ta mới xứng đáng sống và cuộc sống của ta mới có ý nghĩa.
Khi nhận thức tới đây, tôi bỗng cảm thấy thật điều này thật sự hét sức kỳ cục. Tôi tự hỏi, đã có ai từng biết đến loại tình yêu vô điều kiện nhiệm màu đó chưa? Cứ cho là có, thì số đó quả thật vô cùng khan hiếm. Tại sao một loại tình cảm mà ta có quyền được thừa hưởng chỉ vì ta sinh ra, giống như một lẽ tự nhiên tất yếu ấy, lại hiếm hoi đến vậy ?
Và trong phần lớn các trường hợp, khao khát tình yêu đó cào cấu bên trong ta một cách thái quá, bệnh hoạn. Chúng ta đòi hỏi trước tiên ở bố mẹ mình một loại tình yêu viễn tưởng như thế, giống như một sự thừa hưởng tất yếu, chỉ vì họ đã sỉnh ra ta, để rồi tràn đầy đau khổ, tuyệt vọng... Sớm hay muộn, ta sẽ nhận ra rằng, bố mẹ không thể yêu ta theo cách đó. Bởi có lẽ sự thực cha mẹ chỉ có thể cho được con cái sự bi mẫn, thương cảm, xót thương...
Thế mà, vì không thể có được cái mà ta tin là mình đương nhiên cần có và sẽ có, ta sẽ oán giận cha mẹ, (vì sao sinh ta ra mà không trao cho ta gia tài đó, ta sẽ trách móc chính mình (ta đã làm gì xấu xa để không xứng đáng được cha mẹ thương yêu như thế)... Và rồi ta cảm thấy thiếu hụt, đói khát khủng khiếp, đến nỗi mải miết kiếm tìm tình yêu vô điều kiện đó trong tất cả các mối quan hệ khác ở đời.
Không chỉ trong quan hệ yêu đương, gia đình, con cái, cháu chắt của mình, mà ta còn khao khát tìm thấy nó ở cả bạn bè, thầy cô, thậm chí đồng nghiệp, cấp trên, cấp dưới, cho tới những người chẳng mấy thân quen, hoặc hoàn toàn xa lạ, trong cộng đồng này, trong tôn giáo nọ...
Và nếu ta không tìm thấy nó ở con người, ta sẽ tìm kiếm nó ở các loại sống khác... Thậm chí, ta tìm kiếm nó ở thế giới của cõi chết, của tâm linh, của thần thánh, của nhiệm màu, của năng lượng...
Trớ trêu thay, tôi nhận ra rằng, phần lớn các rối loạn tâm trạng, rối loạn hành vi, đều có phần nào đó, không trực tiếp thì gián tiếp, có liên quan tới sự thất vọng, hờn tủi, ê chề, kiệt lực, thất vọng, tuyệt vọng... do bất kể ta có làm gì, cố gắng (tốt xấu) đến đâu, ta cũng không thể tìm thấy tình yêu đó, và không bao giờ ta được yêu như thế.
Vậy thì, vấn đề thực sự nằm ở đâu? Cái ảo tưởng (điên rồ) đó xuất phát khi nào? Cái niềm tin sai lệch nghiêm trọng đó đã gắn vào tâm ta ra sao? Ai đã khiến ta tin tưởng nhất mực vào điều đó? Tại sao ta (một sinh linh mới sinh? một em bé 4 tuổi? một đứa trẻ lên 8? hay một ado?), lại đồng hóa ý nghĩa của sự tồn tại của mình, sự xứng đáng tồn tại của mình với một thứ khái niệm mù mờ không rõ ràng đến vậy?!
Tại sao lại ta lại bám víu cái giải độc đắc hầu như không có ai, cũng như chính ta một lần nào tìm thấy nó? Để làm gì ta gắn toàn bộ ý nghĩa của sự tồn tại vào ảo tưởng về một thứ tình yêu vô điều kiện chưa ai bắt gặp đó? Trong khi ta một mực bịt tai nhắm mắt với kết cục duy nhất có tính chắc chắn nhất, tất yếu nhất, luôn hiện diện ở đó, cho tới giờ : tất cả những gì đang sống sẽ chết một ngày, tất cả những gì hiện hữu sẽ biến mất ...
Ôi chao, có lẽ đó lại chính là câu trả lời. Ta cần bám víu vào ảo tưởng về tình yêu vô điều kiện, để tránh đối diện với sự vô nghĩa trần trụi của chính tồn tại này? Ta sợ toàn bộ cuộc sống của mình, toàn bộ cấu trúc bản ngã, cảm giác tồn tại của mình sẽ sụp đổ, bởi vì sự tồn tại của ta chẳng có mục đích nào hết cả, cũng chẳng có sự xứng đáng nào sẽ được vinh danh cho nó.
Vậy thì, tại sao ta tồn tại? Để trưởng thàn chăng?
Nhưng thế nào là trưởng thành? Có phải là khi ta gọi tên được sự hão huyền của ảo tưởng, và đặt lại trách nhiệm và ý nghĩa của sự tồn tại này vào sự thật khắc nghiệt đến nghẹn lòng: sống - chết và bản chất trống rỗng của hiện hữu...
CC, 2014
L'amour inconditionnel
l'illusion la plus grave de la vie
En amour, il suffit de si peu pour désespérer
NGHỊCH LÝ của RỜI RÃ
Ai đã lại làm gì sai nữa sao
Hay chỉ là...
Nản ngấy đã ngập ngụa đến hư hao,
Chán ghét hoài lẽo đẽo đuổi theo sau,
Cố bới vui, ém niềm đau,
Đói thiếu nhau,
tự tìm kiếm thêm bớt cho vừa tầm,
Lượm đây đó vài mảnh quan tâm,
Nhặt nọ kia chút vụn yêu thương,
Gom mấy mẩu thời gian vương vãi, thất thường,
- mà cố lắm người bấu ra cho được...
Mệt rồi, vai ngoài lề, vế thứ ba,
Đủ rồi, mải miết mãi tằm nhả tơ ra
Rời rã,
khi mong ước được là bài thơ ca,
mà từ ấy gượng hoài vai thi sĩ.
- Đây là cảm giác mệt mỏi của một người con, khi miệt mài cố gắng để có được sự công nhận của cha mẹ... Và đây cũng là cảm giác kiệt quệ của cha mẹ , khi luôn phải cố gắng để người con đó cảm nhận được sự yêu thương...
- Đây là cảm giác xuôi tay của một chàng trai, khi theo đuổi một cô gái giận hờn. Đây cũng chính là cảm giác kiệt sức của cô gái, lý do khiến cô ấy quay lưng với chàng trai...
- Đây cảm giác buồn nản của người A khi yêu người B. Và đây cũng chính là cảm giác thất vọng của người B khi yêu người C...
Liệu còn có bao nhiêu nghịch lý nào như thế này nữa chăng ? Vì lẽ gì ư ta?
Có vẻ là như vậy mà...,
Trong tình yêu, chỉ cần chút ít thôi cũng đủ đầy tuyệt vọng...
Tôi lại nhận thấy phần lớn chúng ta nhầm lẫn tình yêu với tình thương.
Não bộ có thể định danh tình thương không mấy khó khăn. Đó là một xúc động thương cảm, một rúng động bao hàm sự thương xót, đôi khi cả thương hại, một loại bi mẫn, ái mẫn, thúc đẩy mong muốn bao bọc, chở che, có thể dẫn tới hành vi chia sẻ, giúp đỡ.
Cảm thương thường xuất hiện trước những đối tượng có một số đặc điểm (mà không cần phải là tất cả) có vẻ yếu ớt hơn, mong manh hơn, dễ tổn thương hơn, cần được bảo bọc hơn... so với ta ở thời điểm hiệ tại... Trẻ nhỏ, động vật, thực vật, người già, người bệnh, nghèo hèn, thấp thỏi, thua thiệt, nạn nhân ... những đối tượng có phần nào đó giống như "sự yếu thế mà ta đã từng" trong một thời điểm nào đó trong quá khứ, thường dễ kích thích được sự cảm thương.
Tình thương tới sau sự đồng cảm, và dẫn tới hành vi kết nối, hiểu thấu, chia sẻ, bảo vệ, cung cấp ...
Phần lớn não bộ của chúng ta sẽ kinh nghiệm tình thương... chí ít một vài lần trong đời. Ý tôi là, hẳn là mỗi một đứa hài nhi sẽ được nuôi nấng bởi sự thương xót của người nuôi dưỡng (nếu không nó khó có thể tồn tại đến lúc đủ mù mờ để nhầm lẫn giữa tình thương và tình yêu)...
Có lẽ bởi tính khả thi đó, ai cũng có thể trao và nhận tình thương một cách khá tự nhiên trong đời.
Đúng vậy, tôi đang suy nghĩ rằng, phải chăng ngộ nhận lớn nhất của tôi, (và có lẽ của phần lớn tất cả chúng ta), đó là sự nhầm lẫn giữa thương cảm và tình yêu ( một thứ lý tưởng mà chúng ta hằng tuyệt vọng tìm kiếm)...
CC, 2024
Confondre amour et sympathie
le malentendu le plus grand de la vie
Yêu, là một khái niệm khá mù mờ.
Ở chỗ, vừa là một danh từ mà bản thân nó đã hết sức mông lung, nhưng lại để chỉ một động từ về cơ bản là hoàn toàn không rõ.
Về thực tế, tâm trí ta chỉ có thể định danh tình yêu dựa trên cảm giác được yêu và khả năng trao đi tình yêu - tất cả đều liên quan đến hành vi hoặc sự chuyển động, những sự trao đổi, những cách chuyển dịch.
Nhưng nói cho cùng, yêu thực sự là gì?
CC, 2024
Il y aura sûrement un moment dans votre vie où vous tomberez amoureux d'un enfant qui refuse de grandir.
Nàng thường nhắc rằng: người ta chỉ yêu một người vì họ hiểu, và hiểu một người vì họ thương tha thiết.
Rồi nàng thêm: tình yêu là để lớn lên thôi
Tôi cảm thấy đồng tình với tình yêu là để lớn lên. Ý tôi là một cảm giác chấp nhận. Vì thực ra (tâm trí) tôi vẫn không định danh rõ ràng được cái gì là tình yêu, và khá mông lung về sự lớn lên.
Nhưng vế phía trước lại khiến tôi suy tư nhiều hơn.
Liệu rằng người ta có thể yêu ai đó họ không hiểu, và hiểu ai đó họ không thương chăng?
Liệu rằng người ta có thể yêu ai vì thương dù không hiểu, vì hiểu dù không thương. Hoặc yêu dù không hiểu lẫn không thương?
Liệu rằng ai đó có thể cảm thấy được yêu, chỉ khi được hiểu, chỉ khi được thương, hoặc chỉ khi có cả hai?
Liệu rằng ai đó có thể cảm thấy được yêu ngay cả khi không cảm thấy được thương lẫn được hiểu?
Rồi tôi thấy một câu hỏi vang lên trong mình:
Nhưng thế nào là hiểu, thế nào là thương, thế là nào là yêu mới phải? Yêu cần hiểu? Hiểu cần thương? Thương cần điều kiện?
Tôi hiểu ra, mình quá mù mờ về tình yêu.
Hoặc cũng có thể, tình yêu chính nó là một cái gì đó thiếu rõ ràng - mờ mịt một cách đáng kinh ngạc, nhưng vì sự mông lung đó quen thuộc tới mức chúng ta không còn thấy nó mơ hồ, và thậm chí ta còn chắc chắn cho rằng tình yêu, với ta, thật vô cùng sáng tỏ.
L'amour a besoin de compréhension ?
La compréhension a besoin de compassion ?
La compassion a besoin de conditions ?
Điều tôi thích ở núi cao mùa xuân: trong trẻo và tinh khiết - gột rửa lành mạnh.
Điều tôi thích ở tình bạn: trung thành và không cần trung thủy - được là chính mình.
Điều tôi thích ổ mối quan hệ người - thú: kết nối và thông hiểu phi ngôn từ - được chấp nhận.
Nhiều khi, tôi nghĩ, bạn bè, là trở thành núi cao mùa xuân của con thú trong nhau.
Có bạn, là được cùng nhau cô đơn,
và thi thoảng dắt đi chăm nuôi dùm hộ cho nhau, một con thú...
---
Belle et Sebastien 1-3 đang chiếu trên Netflix
#CCL , 26/02/2024
Tout le monde aime être pris dans ses bras, Cam ne fait pas exception, mais chaque chose a son bon moment.
Cam déteste les câlins forces pendant elle cuisine . Quand l'eau bout et le feu brûle, les couteaux et les ciseaux coupent, au lieu d'aider, la personne joue la mauvaise romance par un câlin forcé ( pour dire, s'il te plaît, prends soin de moi, moi, moi... !!!) C'est comme un enfant avait peur que sa mère l'abandonne alors que sa mère était si occupée... Ces moments sont tellement irritants ! Honnêtement, je veux juste la donner quelques poignes ...
Bref, pendant que Cam cuisine, elle n'aime pas jouer à la mère Elle aime juste qu'un adulte qui sait laver les légumes, mettre la table... ou faire quelque chose d'utile pour lui donner un coup de main.
Ainsi, l'image fantastique ci-dessous est destinée aux personnes qui font semblant de cuisiner pour le spectacle, donc Cam le déteste aussi ...
(réalisant que le Têt est terminé mais que la gentillesse est toujours hors de portée )
#CC, 2024
"Cảm giác của một đứa trẻ mồ côi ... Nó muốn về nhà. Nhưng biết về đến nhà cũng chẳng mấy gì thay đổi. Vẫn sẽ một mình đơn độc, cô côi, giữa ngôi nhà. Thật lạnh!
Hố thẳm tạo nên bởi sự sụt lún của những cảm xúc tuổi thơ bị bỏ rơi này thuộc về quá khứ. Nào ai hay cái gì có thể lấp đầy thiếu thốn từ quá khứ được đâu.
Việc nó làm chỉ có thể là chịu đựng nỗi đau khổ đáng sợ ấy, tự vỗ về cho nó nguôi ngoai đi, lấy lại sức lực, rồi quay về với hiện tại?
Chăm một con thú bị thương không thể lành lặn, chẳng bao giờ biến mất, bên trong mình, thật là việc nhọc mệt, nhưng đó là trách nhiệm của nó với chính mình.
Liệu nó có chọn lựa nào khác nữa không?
Lúc này, những cần ai đó dắt đi nuôi hộ con thú ấy dùm mình..."
2 năm trước, nó viết cho tương lai, trong lúc xem Đi đến nơi có gió... Xem xong, nó về quê, mong hóng tìm nhà ...
2 năm sau, nó nhận ra đâu thật sự là nhà, thế nào là ấm cúng... Có người bên trong tự biết nuôi con thú ... Trở về, nội tâm, nó muốn xem lại Đi đến nơi có gió... Chỉ để biết lòng có còn nổi gió nữa hay không ...
Dành cho những ai còn đương tìm về nhà
CC, 2024
"Le sentiment d'être un orphelin... Il veut rentrer chez lui. Mais il sait que rentrer à la maison ne changera pas grand-chose. Il sera toujours seul, solitaire, au milieu de la maison qui fait si froid !
L’abîme créé par le naufrage de ces émotions d’enfance abandonné appartient au passé. Ni personne, ni rien ne peut combler le vide du passé.
La seule chose qu'il peut faire, c'est endurer cette souffrance terrifiante, se réconforter, reprendre des forces, puis revenir au présent ?
Prendre soin d'un animal blessé qui ne peut pas guérir, qui ne disparaîtra jamais, à l'intérieur de soi, est un travail fatiguant, mais c'est votre responsabilité envers vous-même.
A-t-il un autre choix ?
En ce moment, un fort besoin que quelqu'un m'emmène nourrir cet animal pour moi..."
Il y a 2 ans, elle a écrit pour l'avenir, en regardant Going Where the Wind goes... Après avoir regardé ce film, elle est retourné dans sa ville natale, impatiente de trouver chez-soi...
2 ans plus tard, elle a réalisé ce qui est vraiment chez soi, ce qui est douillet... Il y a quelqu'un à l'intérieur qui sait élever des animaux... En rentrant, à l'intérieur, elle a voulu revoir Going Where the Wind goes. .. Juste pour savoir si il y a toujour the wind dans son cœur...
Pour ceux qui cherchent encore un chez-soi
CC, 2024
Dans le coeur de chacun il y a un animal
et aimera alors parfois que quelqu'un l'adoppte pour soi
"Cảm giác của một đứa trẻ mồ côi ... Nó muốn về nhà. Nhưng biết về đến nhà cũng chẳng mấy gì thay đổi. Vẫn sẽ một mình đơn độc, cô côi, giữa ngôi nhà. Thật lạnh!
Hố thẳm tạo nên bởi sự sụt lún của những cảm xúc tuổi thơ bị bỏ rơi này thuộc về quá khứ. Nào ai hay cái gì có thể lấp đầy thiếu thốn từ quá khứ được đâu.
Việc nó làm chỉ có thể là chịu đựng nỗi đau khổ đáng sợ ấy, tự vỗ về cho nó nguôi ngoai đi, lấy lại sức lực, rồi quay về với hiện tại?
Chăm một con thú bị thương không thể lành lặn, chẳng bao giờ biến mất, bên trong mình, thật là việc nhọc mệt, nhưng đó là trách nhiệm của nó với chính mình.
Liệu nó có chọn lựa nào khác nữa không?
Lúc này, những cần ai đó dắt đi nuôi hộ con thú ấy dùm mình..."
2 năm trước, nó viết cho tương lai, trong lúc xem Đi đến nơi có gió... Xem xong, nó về quê, mong hóng tìm nhà ...
2 năm sau, nó nhận ra đâu thật sự là nhà, thế nào là ấm cúng... Có người bên trong tự biết nuôi con thú ... Trở về, nội tâm, nó muốn xem lại Đi đến nơi có gió... Chỉ để biết lòng có còn nổi gió nữa hay không ...
Dành cho những ai còn đương tìm về nhà
CC, 2024
Dans le coeur de chacun il y a un animal
et aimera alors parfois que quelqu'un l'adoppte pour soi
"Le sentiment d'être un orphelin... Il veut rentrer chez lui. Mais il sait que rentrer à la maison ne changera pas grand-chose. Il sera toujours seul, solitaire, au milieu de la maison qui fait si froid !
L’abîme créé par le naufrage de ces émotions d’enfance abandonné appartient au passé. Ni personne, ni rien ne peut combler le vide du passé.
La seule chose qu'il peut faire, c'est endurer cette souffrance terrifiante, se réconforter, reprendre des forces, puis revenir au présent ?
Prendre soin d'un animal blessé qui ne peut pas guérir, qui ne disparaîtra jamais, à l'intérieur de soi, est un travail fatiguant, mais c'est votre responsabilité envers vous-même.
A-t-il un autre choix ?
En ce moment, un fort besoin que quelqu'un m'emmène nourrir cet animal pour moi..."
Il y a 2 ans, elle a écrit pour l'avenir, en regardant Going Where the Wind goes... Après avoir regardé ce film, elle est retourné dans sa ville natale, impatiente de trouver chez-soi...
2 ans plus tard, elle a réalisé ce qui est vraiment chez soi, ce qui est douillet... Il y a quelqu'un à l'intérieur qui sait élever des animaux... En rentrant, à l'intérieur, elle a voulu revoir Going Where the Wind goes. .. Juste pour savoir si il y a toujour the wind dans son cœur...
Pour ceux qui cherchent encore un chez-soi
CC, 2024
Ai mà chả thích được ôm, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng cái gì cũng có thời điểm đúng đắn của nó chứ.
Tôi là tôi ghét nhất bị ôm trong lúc đang nấu ăn . Đương lúc nước sôi lửa bỏng, dao thớt chặt chém, đã chả giúp gì được thì thôi, lại còn dở chứng lãng mạn kiểu đây ôm đấy từ sau này, (hãy quan tâm đây nhiều hơn đi!!!)... Cảm giác cứ như có đứa trẻ con sợ mẹ bỏ rơi chơi vơi ôm chân trong lúc mẹ bận bịu tới tấp ấy... Những lúc đó cáu tiết cực! Thực lòng chỉ muốn phang cho một nhát...
Tóm lại, trong lúc nấu ăn thì tôi rất không thích chơi trò làm mẹ. Tôi chỉ muốn có người trưởng thành rửa rau, bày bàn ... hay làm cái gì đó hữu ích giúp một tay cho đỡ nhọc thôi nha.
Nên cái kiểu tranh ảo tưởng bên dưới (vốn dành cho mấy đứa giả vờ nấu nướng làm cảnh), gợi lại cảm giác tức mình nên cũng bị ghét lây luôn...
(nhận ra đã hết Tết mà sự ngoan vẫn ngoài tầm tay tôi với )
CC, 2024
Tout le monde aime être pris dans ses bras, Cam ne fait pas exception, mais chaque chose a son bon moment.
Cam déteste les câlins forces pendant elle cuisine . Quand l'eau bout et le feu brûle, les couteaux et les ciseaux coupent, au lieu d'aider, la personne joue la mauvaise romance par un câlin forcé ( pour dire, s'il te plaît, prends soin de moi, moi, moi... !!!) C'est comme un enfant avait peur que sa mère l'abandonne alors que sa mère était si occupée... Ces moments sont tellement irritants ! Honnêtement, je veux juste la donner quelques poignes ...
Bref, pendant que Cam cuisine, elle n'aime pas jouer à la mère Elle aime juste qu'un adulte qui sait laver les légumes, mettre la table... ou faire quelque chose d'utile pour lui donner un coup de main.
Ainsi, l'image fantastique ci-dessous est destinée aux personnes qui font semblant de cuisiner pour le spectacle, donc Cam le déteste aussi ...
(réalisant que le Têt est terminé mais que la gentillesse est toujours hors de portée )
#CC, 2024
Il y aura sûrement un moment dans votre vie où vous tomberez amoureux d'un enfant qui refuse de grandir.
Tôi không còn nghi ngờ gì nữa về việc người ta bị cuốn hút và quyến luyến một ai đó, bởi người ta tìm thấy ở người mình yêu những điều gì đó (bất kể tích cực lẫn tiêu cực) tương đồng hoặc trái ngược với cha mẹ mình.
Còn về tình yêu ư... Tôi hoàn toàn mờ mịt.
Tình yêu là gì?
Tôi chực hiểu ra, với mình, đó là một khái niệm trừu tượng nhất, mù mờ nhất, huyền bí nhất, khó hiểu nhất, quyến rũ nhất, đáng khao khát nhất, gây tò mò nhất, va luôn bị nhầm lẫn nhất...
Mà có lẽ, lúc này, tôi đang nghĩ, tình yêu, có lẽ còn là ngộ nhận cơ bản nhất, quan trọng nhất, thậm chí, nguy hại nhất, độc địa nhất, nghiêm trọng nhất, trầm trọng nhất trong tất cả những sự ngộ nhận người ta biết được ở trò đời ...
Je n'ai plus aucun doute que on est attiré et attaché à quelqu'un, parce qu'on trouve chez la personne quelques choses (qu'il soit positives ou négatives) qui sont similaire ou contraire à celui de leurs parents...
Có hai câu nói biết đến nhiều nhất trên thế giới, đó là "I love you" và "made in China". Cả hai đều không đảm bảo lẫn chẳng có bảo hành.
Đây không phải là phát ngôn của tôi. Nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với câu "sấm truyền này, không thêm không bớt.
CC, 2024
« Les deux phrases les plus célèbres au monde : '' I love you !'' et '' Made in China''. Et les deux n'offrent aucune garantie. Ce n'est pas ma déclaration. Mais je suis tout à fait d’accord avec cette prophétie, ni plus, ni moins.
Laissez le protagoniste finir de jouer le pigeon.
L'antagoniste devrait être tant indifférent que le corbeau
Ở đời có những kẻ hết sức rỗi việc, ngày nào cũng đem vốn thời gian hữu hạn còn lại của mình nướng vào việc rình mò theo dõi người khác, mật ngọt giăng bẫy, rồi hễ có cơ hội là phun ra một đống nọc, cốt hạ nhục người nhưng hóa ra lại tự nhiễm độc mình...
Dù tôi biết rõ là làm thế thoảng đem lại cho họ một cảm giác hả hê, khi cơn hận thù sục sôi của họ phần nào đó dịu lại, (để rồi ngày mai lại được họ sạc đầy thêm nữa), nhưng tôi vẫn thấy việc cố gắng vận công để khiến một Phản Diện như tôi có cảm giác bị vấy nhọ thật nhảm nhí không chịu nổi, nên tôi cho phép mình chẳng rảnh hơi để tâm đến việc ném lá vào rừng đó làm gì.
Rõ ràng là sự đối lập của tình yêu không phải là căm hận, mà là thờ ơ, và đồng nghĩa với sỉ nhục có thể là bỏ mặc. Nên nếu một chính diện Chu Chỉ Nhược nào đó, vì cuộc sống (vắng tôi) quá vô vị và nhàm chán, cảm thấy mình hình như vẫn còn sống khi bơi mãi trong đống lầy quá khứ, thì tôi đành để họ tự tiện chơi ván bài cảm xúc đó một mình thôi vậy. Một cách nào đó, có lẽ họ vẫn còn tình cảm đong đầy, theo cách riêng của họ.
Tôi thì, tại biết luật 24h vẫn bủa lấy mình, nên dành ra vài phút đây để viết (về họ) cũng đã là quá phung phí rồi. Chỉ nghĩ là, việc này thật lòng có khiến tôi đôi phần thỏa thê khi được mắng đổng, (nhưng nó không mấy vui lắm vì họ dầu có đọc được cũng chả hiểu nổi đâu), nên phần lớn là để tôi lưu lại, để bạn Face mỗi năm sẽ lại chăm chỉ cảnh tỉnh cho tôi là:
Có những cái bẫy lồng chớ nên chui mắc thêm một lần thứ hai, vì như vậy rất chi là bồ câu, mà Phản Diện thì hẳn phải xứng tầm của quạ.
CC, 2024
Dans la vie, il y a un type de personne qui est extrêmement oisif qui, chaque jour, passe le peu de temps qui lui reste, à fouiner et à espionner autrui, à tendre des pièges succulents, puis à cracher un tas de venin chaque fois qu'il en a l'occasion, en espérant faire du mal à l'autre, mais finit par s'empoisonner lui-même...
Même si je sais bien que cela lui donne parfois un sentiment de jubilation, lorsque sa bouillante haine s'apaise un peu, (et puis demain elle sera à nouveau complètement chargés), mais je trouve insupportablement ridicule d'essayer de rabaisser une antagoniste (comme moi), alors je me suis permise de ne pas perdre mon temps à me soucier de ce geste, à jeter des feuilles dans la forêt.
Si le contraire de l’affectif n’est pas la haine mais l’indifférence, et la négligence peut-être synonyme d’humiliation. Et si à cause d'une vie (sans moi) qui est si insipide et ennuyeuse, un certain protagoniste a l'impression d'être encore en vie en nageant toujours dans la boue du passé... Alors je dois le laisser jouer seul à sa guise son jeu émotionnel. D’une certaine manière, peut-être est-il encore rempli d’amour à sa manière.
Pour moi, sachant que la règle des 24 heures s’applique toujours à tout, passer ces quelques minutes à écrire (à son sujet) est déjà du gaspillage. Je pense honnêtement juste que cela me donne une certaine satisfaction avec ma contrariété, (mais ce n'est pas très amusant car même s'il le lit, il ne le comprendra toujours pas), donc je le fais afin de laisser un souvenir, pour que chaque année Facebook me le rappelle, avec diligence:
Il y a des pièges dans lesquels il ne faut pas tomber une seconde fois, car cela ressemble beaucoup à un pigeon, et un antagoniste doit être digne d'un corbeau.
Laissez le protagoniste finir de jouer le pigeon.
L'antagoniste devrait être tant indifférent que le corbeau
Bỗng dưng xem được một số ảnh cũ cuộc sống thời bao cấp, tự dưng, tôi nhận ra mình đã quên mất, rằng bản thân đã từng đóng góp được cho gia đình lá tem phiếu 200gr thịt (chủ yếu là mỡ) mỗi tháng, thủa còn là trẻ nít.
Trải qua một thời thiếu thốn đến thế...
Tôi đã lớn lên với tư tưởng là... giống những người sinh ra trong thế giới không khổ đau sẽ chỉ biết tới lòng bi mẫn giả vờ, những người sinh ra ở thế giới đầy đủ sẽ không bao giờ hiểu được sự đủ đầy thực sự, và những người sinh ra trong thế giới tiêu dùng không bao giờ cảm nhận được lòng biết ơn sâu đậm.
Bất chợt, tôi cảm hiểu sự bất công của nỗi cô độc này!
Khi ta đến từ một thế giới khác và họ sẽ không thể nào hiểu nổi ta, vì họ chưa bao giờ từng trải qua, điều đổi lại được chỉ là ta có thể hiểu thấu đáo bao sâu tâm hồn họ...
CC,2024
Soudain, en regardant de vieilles photos de la vie pendant la période de subvention, j'ai réalisé que j'avais oublié que j'avais apporté 200 grammes de viande (principalement de la graisse) à ma famille chaque mois, à l'époque, car j'étais un enfant.
Après avoir traversé une période si difficile..
J'ai donc grandi avec l'idée que... tout comme ceux qui sont nés dans un monde sans souffrance ne connaîtront qu'une fausse compassion, ceux qui sont nés dans un monde de suffisance ne comprendront jamais la véritable plénitude, et ceux qui sont nés dans un monde de consommation ne ressentent jamais un sentiment de profondément gratitude.
Du coup, j'ai compris l'injustice de cette solitude !
Quand nous venons d’un autre monde où les gens ne pourront pas nous comprendre, parce qu’ils ne l’ont jamais vécu, ce que nous obtenons en retour, c'est que nous pouvons comprendre les profondeurs de leur âme...
CC,2024
ceux qui sont nés dans un monde sans souffrance ne connaîtront qu'une fausse compassion
Sáng mùng 1 của Phản Diện...
Sau 2 cơn ác mộng thì lại đập ngay vào mắt cái Tấm này.
Ức lại càng thêm tức.
Ý tưởng chính diện này là ta vốn dĩ ưu tú sẵn rồi, nhưng ta là nạn nhân của mực, nên để thông não, nhìn chung ta nên đồng hành với đèn - người giỏi giang tích cực (hơn mình)...
Sấm truyền thuận tai lại dễ phun... Chỉ là theo đúng bài bản đó thì người ngọn đèn (hơn mình) nhẽ ra cũng nên khôn ngoan tìm kiếm người mặt trời (hơn họ) để thân cận, (chứ ngu dại gì mà theo vế ngược lại, bay không bay lại đi chui vào cái chuồng gà làm gì...)
Thực ra ý tưởng này không sai, nhưng chưa hẳn đúng. Bực là chỉ bực cái sự mù mờ không nhất quán và sự vòng vo nói này để chỉ nọ thôi ý...)
(Nếu thẳng nghoe như ruột ngựa ra thì: người đang (bận) kiếm cao nhân để theo e là sẽ không viết ra những lời như này. Phần nhiều khả năng viết vậy khi ai đó muốn cạnh khóe ai đó khác là gà, là cừu, là quạ... Còn mấy con còn lại như đại bàng, sói, kim điểu ví von cho ai thì kẻ đọc tự nhiên mà suy diễn ra đi nhé).
Đã bảo lộn nhào như rồng mà, chả rõ đầu đuôi trên dưới, chỉ thấy toàn bụng dạ... Ai ngờ sớm đến thần kỳ!
(Chết, lại chống đối ... tại mộng mơ không an đấy ạ!
Đành xin hứa đại lại là mai (sau) sẽ đủ ngoan hơn mà)
#CC, 2024
----
Chính diện bị bực là này:
QUAN TRỌNG LÀ BẠN ĐỒNG HÀNH CÙNG VỚI AI...!
Chim ưng sống trong chuồng gà sẽ mất đi bản lĩnh bay cao. Sói sống lẫn với cừu sẽ mất đi bản năng bá chủ.
Bạn là ai không quan trọng bằng việc bạn đồng hành cùng ai !
Bạn đồng hành với người ra sao, bạn sẽ có cuộc đời như vậy:
Với người chăm chỉ, bạn sẽ không lười biếng;
Với người tích cực, bạn sẽ không suốt ngày ủ rũ hay chán nản;
Với kẻ trí, bạn sẽ trở nên phi thường;
Với cao nhân, bạn sẽ đăng lên đỉnh vinh quang...
Trong cuộc sống, bạn đồng hành với ai, điều này rất quan trọng, thậm chí nó có thể thay đổi cả quỹ đạo cuộc sống của bạn, quyết định thành bại cuộc đời bạn.
Bạn đồng hành với người ra sao, bạn sẽ có cuộc đời như vậy:
Hãy tránh xa những người luôn tiêu cực, ủ rũ hay chán nản, bởi lẽ họ sẽ lấy đi ước mơ của bạn lúc nào không hay, bạn sẽ dần dần trở nên tầm thường, dần dần trở thành một phần trong quần thể của họ.
Người tích cực giống như ánh mặt trời, đi tới đâu sáng tới đó, người tiêu cực giống như mặt trăng, khuyết nhiều hơn tròn. Thái độ quyết định tất cả.
Người có thái độ ra sao sẽ có một tương lai như vậy, tính cách quyết định vận mệnh. Bạn có tính cách ra sao, bạn có cuộc đời như vậy.
Đời người có 3 cơ may hạnh phúc:
Khi đi học gặp được thầy cô tốt.
Khi đi làm gặp được người hướng dẫn có tâm. Khi kết hôn gặp được người bạn đời phù hợp.
Nhiều khi, chỉ một nụ cười ngọt ngào của họ, chỉ một câu nói hỏi thăm đơn giản thôi, cũng đủ làm bừng sáng cả cuộc đời của chúng ta.
Điều bất hạnh nhất trong cuộc đời chính là :
Đồng hành bên cạnh bạn thiếu đi những người tích cực cầu tiến, thiếu đi những người có tầm nhìn xa trông rộng, mà cuộc đời bạn trở nên tầm thường, mất đi ánh sáng.
Có một câu nói rất hay rằng, bạn là ai không quan trọng, quan trọng là bạn đồng hành cùng ai.
Bạn vốn dĩ là người rất ưu tú, nhưng vì những người tiêu cực xung quanh ảnh hưởng tới bạn, khiến bạn mất đi áp lực tiến lên, mất đi động lực tiến về phía trước rồi trở nên buông thả và tầm thường. Các cụ đã dạy: "kim kê và quạ già cũng không cùng một tổ".
Nếu bạn muốn trở nên ưu tú hơn, hãy đồng hành với người thông minh, có vậy bạn mới "thông não" ra, bạn có ở với người giỏi giang bạn mới trở nên vượt trội.
Đồng hành cùng người lạc quan, tích cực, xởi lởi, hào phóng, bạn sẽ không ngừng tiến lên, gặp chuyện khó khăn vẫn luôn nghĩ rất mở, nhìn xa trông rộng, không bị bó buộc, tự mình làm chủ cuộc đời của mình, tiêu diêu tự tại, đối mặt với khó khăn cũng luôn rất kiên cường, không bỏ cuộc, không ngừng đi hóa giải, tự dựa vào mình vĩnh viễn không bao giờ thua.
Đồng hành cùng người tích cực, chúng ta bổ sung cho nhau, nhắc nhở nhau, đối xử chân thành với nhau, không bao giờ tỏ ra kiêu căng, luôn thúc đẩy, nhắc nhở nhau không đi chệch đường lối, không suy nghĩ linh tinh, luôn tỉnh táo sáng suốt, không hại nhau, không tính toán với nhau, hay cảnh giác với nhau, tôi chọn những gì tôi yêu thích, và tôi chịu trách nhiệm với nó.
"Mây từng nào sẽ gặp gió tầng đó".
"Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng".
(Từ Fb của người khác...)
Les mots philosophiques vides sont
faciles à entendre et à dire
Nhân tiện đọc được một bài thơ về sự thứ tha. Bài thơ nói về một ngươi đó, sau thời gian chờ đợi người kia xin lỗi, đã tự mình quyết định tha thứ cho bản thân, và đơn phương tha thứ cho người kia, nhân danh tình yêu sâu đậm với người đó ...
Bài thơ khá dễ thương, cơ mà ghét cái kiểu suy nghĩ trịnh thượng trên cơ đó cực !!!! Ta là ai mà dám tha thứ cho người, nếu người ta không đề nghị được thứ tha ?!!!!
Tha thứ là một phận sự chung của hai người, mỗi bên đều ý thức rõ ràng được trách nhiệm thực sự của mình, dũng cảm bày tỏ sự nhận lãnh trách nhiệm đó với người kia, và tìm được sự đồng thuận giữa đôi bên.
Chứ cứ khơi khơi đơn phương vứt ra đời một đống : " tôi tha thứ cho mình, tôi tha thứ cho người," rồi tự ảo tưởng thế là xong chuyện, dễ dàng thế ư!
(Ngày cuối năm, xin cho phản diện được một lần vứt cục bực lên mấy cái lý thuyết hão! (năm sau hứa đại sẽ đủ ngoan và ít chống đối) )
CC, 2024
30, con mão
Personne ne peut pardonner à quelqu'un
qui ne demande pas le pardon
Anh hỏi:
Thế giới của người Trầm Cảm như thế nào?
Tôi trả lời:
Giống thế giới của Cô...
Anh bảo thật:
Mình đã dùng cảm nguyên ngày để đọc những gì Cô viết, cố hiểu những gì diễn ra trong Cô... Rồi tự hỏi trầm cảm, đó là sự thiếu những hoạt não tích cực trong Cô, hay là do Cô định kiến rằng cuộc đời mình như thế rồi cảm thấy hạnh phúc khi chuyện đó thật diễn ra?
Tôi cố gắng hết sức để diễn đạt:
Ta sẽ như thế nào, khi con người thật, vẻ đẹp thật, giá trị thật của mình bị nhốt sống trong một lồng kính vô hình. Khi tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy một lớp vỏ vô tri của ta, và nghiệt ngã là họ thật yêu quý nó siết bao, nhưng không một ai nghe thấy ta, trông thấy ta, hiểu được ta, thông cảm cho ta, chạm vào được vào ta...
Thế giới của ta sẽ ra sao, khi giữa con người thật của mình và toàn bộ thế gian là một tấm kính quá dày. Ta nhìn thấy hết, nghe thấy hết, thậm chí quá rõ, quá sâu, với một sắc màu trầm tối nhưng minh triết tựa một triết gia. Thế mà ta lại không thể chạm vào bất cứ gì cái gì của thế giới đó. Cảm xúc dạt dào, suy niệm sâu sắc, những vẻ đẹp nội tâm tuyệt vời... của ta này lại không thể chia sẻ được với bất kỳ ai khác.
Không hẳn do họ, không hẳn vì ta, chỉ là... ta không thể kết nối được nữa, bởi ta bị mắc kẹt trong cô độc, chìm nghỉm trong một thứ đầm lầy kỳ quặc, không ánh sáng tươi tắn nào rọi tới dài lâu được cả. Toàn bộ thế gian, mỗi khi nhú mầm nảy sinh chút thôi là vội chóng vánh lụi tàn. Tất cả lún sụt vào hố đen vô nghĩa, và vô vọng...
Ban đầu, ta còn cố gắng kêu cứu, nhưng không ai có thể giúp được ta. Ta cứ chìm mãi. Rồi ta đau đớn, hổ thẹn, tội lỗi... khi nhận thấy bản thân là nguyên nhân của nỗi đau đớn vì bất lực, là một gánh nặng, nơi những người mình yêu và yêu mình.
Đến một lúc, ta có thể quá kiệt quệ để mà kêu cứu, hoặc thậm chí làm bất cứ điều gì cho chính ta cũng trở thành một cực hình không sao chịu đựng nổi ... Khi đó chỉ có sống sót thôi đã là một hành vi vô cùng dũng cảm.
Nhưng mặc cho sự thực rằng ta, tự lúc nào, đã trở thành nạn nhân của một căn bệnh... người đời thường kết tội ý chí hoặc nhân cách của ta, rằng quá yếu mềm, quá bi nhược... Ta cảm thấy oan ức. Dường như mọi nỗ lực phi thường của ta chỉ đổi lại được một sự bôi nhọ ghê tởm, một sự khinh miệtcủa thế nhân.
Trong sự mỉa mai ấy, điều gì còn khiến cho ta cảm thấy có ý nghĩa trong cuộc đời này ? Cả sự tồn tại của ta, lẫn sự tồn tại của toàn bộ thế gian, đều trở nên vô nghĩa.
Cái một người trầm cảm mất, đôi khi không phải là lạc
thú, đôi khi không phải là khoái cảm... mà là ý nghĩa và hi vọng. Nên ta sẽ tìm kiếm ý nghĩa và hi vọng ấy trong tất cả những gì có thể, kể cả trong những cơn đau đớn thể xác lẫn tinh thần của người khác hay của chính mình.
Và tôi muốn khẳng định với anh rằng:
Cho dù nguyên nhân có ra sao, thì Trầm cảm là một căn bệnh, không phải một sự lựa chọn.
CC, 2024
xem thêm về Trầm Cảm
đọc truyện Lồng Kính - Cô (thiếu phụ trầm cảm)
La dépression est une maladie,
une maladie n'est pas un choix
Clarify:
1. Độ trong (của nước, chất lỏng...)
2. Sự rõ ràng, sự không mơ hồ
3. Sự sáng sủa
4. Tính dễ hiểu của cách diễn đạt rõ ràng
5. Độ tinh khiết của kim cương (mức độ chứa tương đối các bao thể bên trong và các tì vết bên ngoài của viên kim cương. Nó phụ thuộc vào số lượng, kích cỡ, bản chất, vị trí, màu sắc của các bao thể bên trong và tì vết bên ngoài...)
Khi nàng nói về Clarify home của mình, tôi nghĩ nàng muốn nói tới sự trong trẻo. Điều này khiến tôi liên tưởng tới nỗi buồn trong vắt của đôi mắt Yori từ bộ phim Monster - đang làm chao đảo tâm hồn hai nàng ấy.
"Người ta chỉ có thể yêu một người vì họ hiểu,
và hiểu một người vì họ thương tha thiết mà thôi".
Tôi ngẫm ngợi lời viết của nàng.
Trong sự ít mơ hồ về thế giới tình cảm của học thuyết tam giác tình yêu (Robert Sternberg), tôi đặt câu nói đó vào mục Thân Thiết (Intimacy). Nhìn qua lăng kính sáng sủa này, tình yêu xuất phát từ một sự thương thấu đồng cảm. Và loại "tình yêu" tươi mát không tì vết đó chỉ có thể tìm thấy ở trong cái người ta gọi là tình bạn thuần khiết.
Tình cảm của Yori và Minato, trong thoảng chốc nào đó, chợt hội đủ ba thành tố Intimacy (Thân Thiết), Paisson (Đam Mê), và Commitement (Cam Kết), nên đã trở thành viên kim cương thuần khiết điểm rực giữa tâm bão, khién người ta vỡ tan... vừa nuối tiếc, vừa bất lực, cho một thứ đẹp đẽ mà mong manh đến dường ấy.
CC, 2024
Clarify :
1. Clarté (de l'eau, du liquide...)
2. Absence d'ambiguïté
3. Lumineux
4. Compréhension en une façon claire
5. Pureté du diamant (la teneur relative en inclusions internes et en imperfections externes d'un diamant. Cela dépend de la nombre, taille, nature, localisation, couleur des inclusions internes et des imperfections externes extérieur...)
Lorsqu'elle parle de sa maison Clarify, je pense qu'elle parle de la pureté. Cela me rappelle la tristesse clairement des yeux lumineux de Yori, dans le film Monster - qui secoue l'âme de ces deux filles.
"On peut aimer une personne seulement lorsqu'on le comprend, et on comprend la personne lorsqu'on l'aime véritablement passionnément."
J'ai réfléchi à son idée.
Avec l'absence d'ambiguïté au sujet de monde émotionnel de la théorie du triangle de l'amour (de Robert Sternberg), j'ai mis son affirmation dans la section L'Intimité. Vu à travers cette lentille lumineuse, l’amour vient d’une compréhension sympathique. Et ce genre d’« amour » pure et sans défaut ne peut être trouvé seulement dans ce qu'on appelle l’amitié des âmes soeurs.
Le sentiment de Yori et Minato, à un moment donné, a soudainement rencontré les trois éléments précieuses: l'Intimité, le Passion et l'Engagement, a donc devenu un pur cristal brillant au milieu de l'œil du cyclone, provoquant l'effondrement des gens qui le regarde... avec le regret et l'impuissant quand face à quelque chose de si beau et si fragile.
CC, 2024
Il faut de la compréhension pour aimer
Il faut de l'amour pour comprendre
L'amour des âmes sœurs
Này, xong việc Cô rồi đấy. Mệt nhũn cơ bở não!
Cố kết trước Tết. Vì nghĩ Cô ngồi trên đó gặm xôi gà ngậm hoa trông sẽ thế nào, để cười một mình thôi.
Rồi lại thở khóc nhẹ nhàng. Chỉ mong là, lại sau một vòng mỗi 9 năm này, thấy được đôi cánh, Cô bay, và cười.
Mà cũng không chắc... Vẫn còn muốn níu giữ nhau bằng những nỗi đau đã khô vẩy chăng? Hay bằng cách châm lại những điếu thuốc bất lực? Hay bằng cách uống cạn chén ăn năn quá muộn? Chỉ mong biến được chúng thành cái gì đẹp đẽ và có nghĩa lý cho đời, nhỉ...
Chí ít, tôi cũng học được một điều, tôi không chịu thủy chung, nhưng tôi lại cứ trung thành, theo một cách nào đó thật kỳ cục.
Kiểu, không thể giữ một tình bạn nào với kẻ sống, nhưng lại chân hảo bằng hữu với người chết.
Chúng ta rồi sẽ bình yên phải không...
Yêu thị ...
CC, 2024
Hé, la mission est fini. Tellement fatigué!
Tout est là, avant le Têt. Parce que j'ai pensé à quoi tu ressembleras de s'asseoir là haut et de manger du riz gluant avec du poulet qui port des fleurs , juste pour rire seule.
Puis je respire les larmes doucement à nouveau. J'espère juste en poussant des ailes, tu vole et sourie.
Mais je ne suis pas sûr... Sommes nous toujours envie de s'attacher avec la douleur qui s'est tarie ? Ou en rallumant des cigarettes impuissantes et en se repentant trop tard ? J'espère juste les transformer en quelque chose de beau qui donne une sens pour la vie...
Au moins, j'ai appris une chose, je ne suis pas fidèle, mais je suis loyal, d'une manière étrange.
Genre, il est impossible de garder une quelconque amitié avec les vivants, mais avoir une véritable amitié avec les morts.
Enfin, nous serons sereines, un jour, n'est-ce pas...
Je t'aime aussi... et j'adore ça...
CC, 2024
Même si on n'a plus besoin l'un de l'autre,
gardons la douceur de nos cœurs
Cuối cùng, sau vài năm, tôi cũng thực hiện xong chút điều mong, mà thoảng hương linh đã từng thủ thỉ với tôi, qua một giấc mộng.
Bất kể phân tích mơ có ra sao, tôi vẫn thôi khỏi mong mỏi là theo một cách nào đó, ở một cõi nào đó, trong một mức rung động nào đó, người đã lìa đời ấy vẫn tồn tại, như cái cách mà họ từng, và sẽ là... Dù tôi thấy rất rõ là, cũng như tất cả chúng ta, họ không bao giờ còn là họ của ngày xưa nữa...
Tất nhiên, tôi biết họ vẫn sống mãi trong tâm trí những người còn nhớ họ... Ý tôi không nằm ở khía cạnh đó, tôi muốn nói tới một sự hiện diện khác...
Từ thủa rất trẻ, tôi đã không chọn làm "người ở giữa". Tôi chỉ thích là "kẻ đi xuyên". Nhưng tôi đồng ý với những người ở giữa các thế giới là, mặc cho cảm giác cô đơn cùng cực - trạng thái chung mà tất cả mọi người đều có lúc phải gánh chịu, chúng ta không bao giờ một mình. Càng không bao giờ có ai làm việc chăm sóc sức khỏe tinh thần mà không có một số kết nối đặc biệt - nguồn tin của trực cảm.
Tôi cũng có tin rằng, một số người chết trẻ, những người tự sát... đến một lúc sẽ cần trở thành "người trợ nâng", để có thể thoát bay.
Và đó là ý nghĩa của việc nàng muốn tôi hoàn thành? Hay đó là lời chúc của tôi cho nàng?
CC, 2024
Finalement, après quelques années, j'ai réalisé un souhait que l'esprit qui m'avait murmurés autrefois à travers un rêve.
Indépendamment de l'analyse du rêve, je ne cesses pas d'espérer que d'une manière ou d'une autre, dans un certain domaine, dans une certaine vibration, la personne décédée existe toujours, telle qu'elle l'était, et sera... Même si je vois très clari que, comme nous tous, ils ne seront plus jamais les mêmes personnes qu'avant...
Dès mon plus jeune âge, je n’ai pas choisi d’être « médium ». J'aime juste être un "passageur". Mais je suis d’accord avec ceux qui vivent entre les mondes que, malgré le sentiment d’extrême solitude dont chacun souffre de temps en temps, nous ne sommes jamais seuls. Plus jamais personne n’a travaillé dans le domaine des soins de santé mentale sans un lien particulier – une source d’intuition.
J'ai l'information aussi que certaines personnes qui meurent jeunes, qui se suicident... devront à un moment donné devenir "lifter", pour pouvoir s'en sortir enfin de voler.
Et c'est ce qu'elle voulait que j'accomplisse ? Ou est-ce mon souhait pour elle ?
You are not alone when you're truly lonely
Có con giống như quyết định xăm một hình lên gương mặt mình ...
Đó là một quyết định không có đường lui, và không chỉ ảnh hưởng tơi bản thân, mà còn ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc đời của một sinh linh, và liên đới trực tiếp tới nhiều người khác. Khi trở thành cha mẹ, một phần lớn cuộc đời ta sẽ dành cho người khác sống, và ta thậm chí không thể tự do quyết định cả việc kết thúc cuộc đời mình... (*)
Nhưng ngẫm nghĩ lại, thực ra ta cũng không cần phải làm gì quá nhiều, ngoài việc biết chắc chắn đó là điều mình mong muốn, và rằng ta sẽ đảm bảo rằng bằng bất kể giá nào, ta cũng sẽ cáng đáng những trách nhiệm thuộc về phía mình.
CC, 2024
---
(*) : Tôi đang nghĩ tới Saiki
You are not alone when you're truly lonely
Trong vòng suốt mười năm qua, chàng vẫn luôn là pizzaïolo nhanh nhất thế giới. Chưa ai trên thế gian phá được tốc độ cho ra lò 100 pizzas trong vòng 2 giờ, 6 phút, 1 giây của chàng. Và phải công nhận, mặc dù chàng là người Pháp, nhưng miếng pizza rất Pháp của chàng có thể khiến người ta cảm giác như họ đang lên đỉnh ở một chốn bồng lai tiên cảnh nào đó.
Chính sự gặp gỡ với những chiếc pizza của chàng khiến tôi ước gì mình sẽ không phải nghĩ ngợi gì về +5kg khi thưởng thức pizza..., cũng như bất kỳ món ngon nào khác ở đời, trước khi quá muộn ... Tôi bất giác hiểu được cảm giác của Liz trong Ăn, cầu nguyện và Yêu, mà tôi đã đọc khoảng 15 năm về trước...
Mỗi khi nhìn những cử chỉ cán bánh điêu luyện đến thôi miên của chàng, và tưởng tượng tới những gì sẽ được bưng ra khỏi chiếc lò xinh xắn bên cạnh, tôi lại thở dài.
Quả thật đến một độ tuổi, người ta chỉ ước gì giữ được sức khỏe hiện tại, và ăn gì cũng không phải chịu sự hành hạ của những cơn hối hận và tiếc nuối khi (không thể) mặc vào người những bộ đồ xinh đẹp yêu thích của mình.
Thật tuyệt vời làm sao, một thế giới không có áp lực xinh đẹp để giữ được trái tim và ánh mắt ... Ôi chao!
CC,2014
Tôi chưa từng sống ở nơi nào xuất hiện nhiều cầu vồng đến vậy. Hầu như mỗi mười mấy ngày là tôi lại thấy mình đứng dưới một dải bảy sắc hoàn hảo, huy hoàng đến choáng ngợp. Và sự rung động trước vẻ đẹp tráng lệ của thiên nhiên đó lại khó có thể chia sẻ cùng ai.
Và tôi nhận ra, phần lớn người ta chỉ muốn hưởng thụ vẻ đẹp, mà quên mất là, nếu muốn cầu vồng, cần phải chịu đựng sự nặng nề bức bí của nắng mưa đồng thời, khi cả bầu trời xám xịt những đổ ập xuống như để cầm tù những tia nắng quằn quại vốn chỉ muốn bay lên.
Cũng vậy, không thể yêu một ai nhẹ bẫng, trong chối bỏ việc chấp nhận mất mát một phần khoái cảm riêng của bản thân, để mở rộng nuôi dưỡng sự phát triển của người khác đó. Có lẽ vì vậy mà người ta ít yêu nhau nhiều như thế.
Rồi, khi những giọt mưa long lanh rực lên trong tia nắng, thoảng chốc trái tim tôi bỗng thắt chặt lại.
Tôi chực nhận ra, an ủi duy nhất mình có được, lúc này, chính là những giọt lệ cầu vồng.
CC, 2024
Je n'ai jamais vécu nulle part avec autant d'arcs-en-ciel. Presque tous les dix jours, je me retrouve sous une bande de sept couleurs parfaites et extrêmement glorieuses. Le frisson de la magnifique beauté de la nature est difficile à partager avec qui que ce soit.
Et j'ai réalisé que la plupart des gens veulent juste profiter de la beauté, mais oublient que si l'on veut qu'un arc-en-ciel apparaisse, on doit endurer la lourdeur oppressante du soleil et de la pluie en même temps, lorsque tout le ciel devient gris et s'effondre comme si pour emprisonner les rayons tordus du soleil qui ne voulaient que s'envoler.
De même, il est impossible d'aimer quelqu'un à la légère, en refusant d'accepter la perte d'une partie de son propre plaisir et confort, pour élargir et nourrir le développement de l'autre. C'est peut-être pour ça que les gens ne s'aiment pas autant
Puis, lorsque les gouttes de pluie scintillantes ont brillé au soleil, mon cœur s’est soudainement serré.
Je suis sur le point de réaliser que le seul réconfort que j'ai, en ce moment, ce sont les larmes d'arc-en-ciel.
CC, 2024
Il faut être capable de supporter à la fois la pluie et le soleil si l'on veut qu'un arc-en-ciel apparaisse
Anh nhất định không chịu nổi ý nghĩ rằng trong cuộc chia tay này, đánh mất nhau - cả hai người đều là kẻ thua.
Nhưng nàng biết, biết rất rõ ràng, rằng chàng rồi sẽ đau, bởi chàng mất một người đã thật yêu.
Còn nàng, nàng đã thật đau, bởi nàng mất một người chưa yêu thật.
C'est définitivement insupporter pour lui l'idée que dans cette rupture ils étaient tous les deux des perdants.
Mais elle savait, très clairement, qu'il serait blessé parce qu'il perd la personne qu'il aimait vraiment. Quant à elle, elle a été tant mal, car elle perd celui qui ne l'aime pas encore.
Tu as perdu la personne qui t'aimait vraiment
J'ai perdu la personne qui ne m'aime pas encore